Chương 9: Chuyện cũ của Muộn Du Bình
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Tiêu
Vào những năm đầu thế kỷ hai mươi, đế quốc Mĩ đã trải qua "một công cuộc" sau khi thời kỳ phát triển nhanh chóng, các nơi trên thế giới đều có thể thấy được bóng dáng của các nhà thám hiểm và đội khảo sát nước Mĩ, Đông Nam Á Nepal cùng Bhutan và mấy tiểu quốc dưới chân núi dãy Himalaya, giúp làm giảm bớt các xung đột khu vực giữa Ấn Độ và Trung Quốc, tràn ngập tại đó là rất nhiều các loại hoạt động mua bán, trong đó người Mĩ chiếm một bộ phận rất lớn.
Có một số người là Ấn Độ, cùng Bhutan, người Trung Quốc tạo thành một đoàn người vận chuyển đang nghỉ ngơi trong trạm dịch, bên trong có đủ mọi loại người lẫn vào nhau, còn có một số thương nhân đến từ Bắc Phi tới được nước Pháp, truyền đến một ít thông tin không rõ thật giả thế nào ở phụ cận chiến sự vùng biên.
Bên trong đội ngựa thồ, có bốn người hình như là nhân viên quan trọng, có thể từ thân phận của bốn người này mà nhìn ra được giai cấp tạo thành đoàn ngựa thồ này. Trong đội nhóm người Ấn Độ có hai người thủ lĩnh, một người tên là A Duy, một tên là Khố Lý Mạt, hai người chính là hai huynh đệ, còn người đứng đầu nhóm người Bhutan tên là Lộng Sai, mà người Trung Quốc chỉ có một, tên của hắn là Đổng Xán, đây là một cái tên giả.
Đổng Xán vốn là họ Trương, là một thương nhân hoạt động ở vùng biên Trung Quốc, đồng thời là thành viên của một gia tộc lớn nhất Trung Quốc, hắn vốn cũng có một đoàn người vận chuyển của mình, nhưng từ Nepal đến Tây Tạng, Tứ Xuyên trên đường thì bị các thế lực ngoại quốc, ở địa phương ngang ngược làm cho mất liên lạc. Hiện tại hắn ở trong đội ngũ cùng với người Ấn Độ, và Bhutan làm một ít mua bán nhỏ vùng biên.
Hàng hoá của Đổng Xán thực sự rất đặc biệt, những món đồ đó trong những năm chiến tranh giá trị thực cũng không lớn, vẫn không thấy được ánh sáng như trước đây, trong đó rất nhiều thứ phí vận chuyển lớn hơn cả giá trị của chúng. Chuyến này của Đổng Xán, chẳng qua là kiếm cho mình một chút tiền hoa hồng giúp vận chuyển hàng hoá mà thôi.
Đổng Xán có một gương mặt rất giống người Tạng, việc này giúp cho hắn hoạt động tại địa phương thực rất thuận lợi. Ở vùng núi Himalaya có khá nhiều lực lượng lẫn lộn, một người "đơn phương độc mã" mua bán dạo tương đối nguy hiểm. Thế nhưng Đổng Xán lại là một người khá khôn khéo, hắn ở nơi này làm ăn lại vô cùng tốt, thường xuyên sử dụng Tạng ngữ để lừa bịp vẫn có thể vượt ải trót lọt.
Nhóm ngựa thồ này nghỉ ở trạm dịch mười hai ngày mới xoay sở được tất cả các vật tư cần thiết, đợi đến ngày trời tốt hiếm có, bọn họ tiến vào vùng núi Himalaya, bắt đầu xuất phát hướng về biên giới Trung Quốc.
Đây cũng là những tin tức cuối cùng mà bạn bè họ biết được về họ.
Một đoàn ngựa thồ gồm mười bảy người, bảy người Ấn Độ, chín người Bhutan, một người Trung Quốc biến mất ở trong một khu vực không người trên núi Himalaya. Đây thực ra thì cũng là một sự việc tương đối bình thường, một đoàn thương nhân chết trong khu vực này, từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu đoàn. Nhưng mà, bọn họ đã làm cho lãnh đạo Ấn Độ trở nên căng thẳng vô cùng.

BẠN ĐANG ĐỌC
Tàng Hải Hoa ( Phần 2 Đạo mộ bút ký)
ПриключенияCuộc sống yên bình năm năm của Ngô Tà, đột nhiên bị người của Kim Vạn Đường đến thăm mà phá vỡ. Kim Vạn Đường hóa ra cũng biết được bàn vẽ hạt tử (con bọ cạp) trên Nguyệt Quang Thạch đã bị mang ra khỏi Trương Gia Cổ Lâu có liên quan đến thời thơ ấu...