33. Biến động kỳ quái

687 12 0
                                    

Chương 33: Biến động kỳ quái

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu


Bàn Tử khiêng lạt ma, tôi đi trước dẫn đường. Xuyên qua một quãng hành lang tối đen, cũng không rõ đã đi qua bao nhiêu khoảng sân, đi tới chỗ đặt bức tượng Tiểu Ca. Điểm kì lạ chính là dọc đường đi cả ngôi miếu hoàn toàn tĩnh lặng, không một tiếng người.

Chẳng lẽ các nguy cơ như vậy lại làm cho mọi người ngủ ngon hơn sao?

Lúc Bàn Tử nhìn thấy bức tượng liền giật mình, thiếu chút nữa đã đá nó một cước. Tôi phải giữ lấy anh ta, sau tìm bừa một gian phòng trong sân, đẩy cửa bước vào.

Bên trong toàn là các thùng gỗ, bởi vì quá tối nên cũng chẳng rõ bên trong tình hình thế nào. Chúng tôi đặt lạt ma trên mặt đất, dùng bật lửa chiếu sáng, phát hiện trên người hắn chẳng có thứ gì.

"Nghèo rớt." Bàn Tử mắng.

"Anh không thể chuyện gì cũng làm giống như đi trộm đồ người chết thế được." Tôi nghiêm túc kiểm điểm lại anh ta, "Anh đâu có khó khăn gì, sao mà cứ mỗi lúc như này lại làm ra mấy cái hành động bỉ ổi như tên ăn cắp vậy."

"Cái đấy gọi là khiêm tốn, cậu hiểu không? Cậu xuống tay mạnh như vậy, khó tránh hắn đã nghẻo rồi. Tôi động vào người hắn cũng khác quái gì đi trộm vật phẩm chứ."

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: ngàn vạn lần đừng như vậy, tôi không muốn thiếu nợ mạng sống của hắn đâu.

Bàn Tử tiếp tục nói: "Tên này không giống người Tạng mà giống người Hán hơn. Không phải kẻ thù của chú Ba cậu vẫn bám theo cậu đấy chứ?"

"Có nhà anh ghi thù mới đuổi đến tận chân núi Himalaya này ấy." Tôi nói. Tôi nhìn tên này chẳng thấy có sự khác biệt gì về chủng tộc, trừ một số đặc điểm có vẻ giống người bộ tộc Khang Ba.

Bàn Tử dùng dây thừng trói hắn lại, rồi bắt mạch, nói: "Xem ra, phải một lúc nữa hắn mới tỉnh. Tôi đi trước xem tình hình giữa Trương gia và đám người Đức thế nào. Cậu trông chừng hắn đấy."

Anh ta nói xong định đi thì bị tôi giữ lại. Bàn Tử hỏi gì vậy, tôi đáp: "Tôi trước kia suốt ngày phải canh tù nhân, mỗi lần như vậy lại gặp chuyện chẳng hay ho gì, tôi mặc kệ đấy. Anh canh hắn đi, tôi đi xem tình hình bọn họ. Hơn nữa, ngôi miếu này tôi quen thuộc hơn anh. Để anh đi không chừng đến lúc mặt trời mọc cũng vẫn còn lang thang bên ngoài."

Bàn Tử nghĩ cũng phải, nói: "Vậy thì cậu phải cẩn thận, đừng có vờ ngây ngốc."

Trong lòng tôi thầm nói: "Yên tâm, tôi giờ không còn là tôi của ngày trước." Gật đầu rồi đi ra cửa.

Cả đoạn đường, tôi nhẹ nhàng thở phào, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng giỏi thật, có thể bắt Bàn Tử ở lại canh doanh trại.

Trong giây lát, vô số lần ở lại canh chừng hiện lên trong đầu tôi. Cái cảm giác buồn tẻ, nhàm chán, lo lắng, bất lực, giống như mình là đồ vô dụng làm tôi có chút cảm khái.

Ngô Tà ơi là Ngô Tà, ngươi rốt cuộc cũng không còn là binh tốt nữa, hiện tại cũng có thể được lên làm quân chủ lực rồi.

Tàng Hải Hoa ( Phần 2 Đạo mộ bút ký)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ