Chương 12: Bút ký về thế giới Chung Cực
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Tiêu
Vọng sơn bào tử mã — dãy Himalaya, bào tử mã.
Những người phía trước bị đông chết dính chặt lên vách đá, nhìn qua hết sức rõ ràng. Tuy rằng khoảng cách của bọn họ chỉ có mấy chục mét. Nhưng trong tình hình như thế này, thực sự muốn đi tới chỗ đó cũng phải đi đến bốn năm giờ liền.
Khi Muộn Du Bình quay đầu nhìn, liền ý thức được thật ra nơi này vốn là không có đường đi. Cách mà bọn họ đi lại, chính là leo lên trên vách đá, nơi này núi non trùng trùng điệp điệp, rất nhiều khe rãnh, muốn đi tới không phải là không có phương pháp nào đặt chân, nhưng sẽ vô cùng nguy hiểm. Anh ấy nhớ rõ trước khi đi đã từng nói chuyện với Đức Nhân Đại Lạt Ma, cảm giác sẽ bị ngã chết khi trèo lên một ngọn núi lớn cũng không nguy hiểm. Thực sự nguy hiểm là, nhìn giống như có thể leo qua ngọn núi, ngược lại đó mới là loại núi đoạt đi rất nhiều sinh mệnh.
Dù vậy, anh ta cũng không có một chút ý nghĩ nào muốn lùi bước.
Chung quy thì Ba Lạp đã tuổi lớn, dựa lên trên vách núi nghỉ ngơi quá lâu, mới có tâm tư đi nhìn mấy cái thi thể bị đông cứng kia.
Số lượng rất nhiều, Lạp Ba nhìn dáng vẻ của mấy thi thể kia, liền biết bọn họ là chết như thế nào — tất cả đều dựa lưng sát vào vách núi, giống như động tác của hắn bây giờ. Bọn họ nhất định là trước đây bị gió áp vây ở nơi này. Cũng giống như bọn hắn, họ cũng định nghỉ ngơi hồi phục rồi sau đó lại tiếp tục đi, kết quả nhiệt độ đột ngột giảm xuống, trong thời điểm nghỉ ngơi, rất nhiều người đều ở nơi này do tâm lực suy kiệt quá độ mà bị đông chết.
Ở một nơi giá lạnh, cái chết và giấc ngủ có đôi khi cũng không khác gì nhau. Vào rất nhiều thời điểm, đông chết một người chỉ cần vài giây.
"Ông chủ, những người đó chắc là từ trong núi đi ra, khi ở trong này nghỉ ngơi hồi phục, nhiệt độ không khí thay đổi lại có gió áp quá lớn, nên mới bị đông chết. Như bọn họ có thể được coi như là tốt rồi, chứ có rất nhiều người, có thể sau khi đông chết liền ngã xuống vách núi phía dưới, thi thể bị vùi vào trong tuyết, vĩnh viễn sẽ không được phát hiện."
"Đi ra?" Muộn Du Bình có chút hiếu kì, "Có người sinh sống ở bên trong Tuyết Sơn sao?"
"Cũng không phải đâu ông chủ, nhìn cái dáng vẻ kia đi, người ngoại quốc thường xuyên đi vào, cũng không được coi là sinh sống ở bên trong, bọn họ chỉ là muốn biết, vượt qua những con đường nhỏ trong núi, do đó đi xuyên qua đến khu vực không người phía trước, cũng không để thăm dò cái gì." Lạp Ba nói, ngữ khí ông ta ám chỉ, chỗ đó là một vùng đất không người.
Muộn Du Bình nghe rồi chỉ gật đầu, ánh mắt tự nhiên nhìn về hướng những thi thể đó. Lạp Ba thở dài.
Lúc này, một kiệu phu đang nghỉ ngơi ở bên cạnh, dùng Tạng ngữ gọi vài câu. Muộn Du Bình nghe không hiểu, nhưng mà Lạp Ba nghe hiểu, nói với ông ta: "Đều là người lạ."
![](https://img.wattpad.com/cover/45496489-288-k691821.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Tàng Hải Hoa ( Phần 2 Đạo mộ bút ký)
AventuraCuộc sống yên bình năm năm của Ngô Tà, đột nhiên bị người của Kim Vạn Đường đến thăm mà phá vỡ. Kim Vạn Đường hóa ra cũng biết được bàn vẽ hạt tử (con bọ cạp) trên Nguyệt Quang Thạch đã bị mang ra khỏi Trương Gia Cổ Lâu có liên quan đến thời thơ ấu...