11. Đi vào tuyết sơn

911 14 1
                                    

Chương 11: Đi vào Tuyết Sơn

Editor: Phượng Vỹ

Beta: Tiêu

Ngày đầu tiên.

Tuyết càng rơi xuống càng nhiều, trước khi lên đường tất cả đều đã cầu nguyện, nhưng tình hình lại hoàn toàn đi theo chiều ngược lại.

Quả nhiên, bất kể là loại người nào, chỉ cần có ý đồ tiến vào nơi đó, ông Trời đều không cho phép. Xa xa mảng tối đen để lộ ra dãy núi, hiện tại gần như đã không còn thấy được nữa , ở chỗ đó, bất kể là vào thời gian nào, đều không dễ gì mà xâm nhập được. Đó là một nơi con người không nên đi vào.

Tuyết như thế này không rõ bên trong có sinh vật sống không? Trước đây có người nói là hắn bắt gặp một số chim lớn và dã thú lông trắng, bây giờ nghĩ lại, hình như đều là chém gió mà thôi, tiếng gió thổi bên tai, nơi này ngay cả một chút hơi ấm cũng không có, làm sao có thể có thứ nào như vậy sống ở đây chứ.

Vật sống duy nhất trong vùng này, e rằng cũng chỉ là ba người đang đi bọn họ mà thôi, vốn là có bốn, chỉ là một người trước khi lên đường đã hoà làm một với vùng Tuyết Sơn này rồi, người kia vào lúc sáng sớm, khi mọi người thức dậy đã phát hiện hắn uống rượu rồi chết ở ven đường, toàn thân đã đông lại thành một thể với tảng đá trên nền đất.

Một kiệu phu dùng cái đục gõ vào nhau đã có thể nhìn được văng ra toàn là vụn băng, ở trong gió nghe được, âm thanh gõ này giống như phát ra từ một loại nhạc cụ thần bí, chậm rãi, ở trong gió áp vang lên khe khẽ. Người thứ hai chính là Muộn Du Bình, anh ta nhắm mắt lại dựa theo thanh âm phía trước mà tiến lên, đưa tay tìm kiếm, cũng không phải không muốn mở to mắt, mà là mang kính bảo hộ anh ấy cũng không thấy được cái gì như cũ, tất cả còn không bằng dùng cảm giác.

"Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát hay không?" Một kiệu phu phía sau liền gọi lên, Muộn Du Bình quay đầu nhìn thoáng qua, đây chính là kiệu phu lớn tuổi nhất trong hai người – Lạp Ba.

Lạp Ba là một người Tạng mới ngoài bốn mươi, nhưng nhìn qua đã như sáu mươi rồi, trên gương mặt ngăm đen đầy những nếp nhăn như dao khắc, đây là kết quả bị gió tuyết thổi trường kỳ, sắc mặt đỏ lên, có chút giống như là người uống rượu. Hắn vốn là Lão đại trong ba người, cũng là kiệu phu có kinh nghiệm phong phú nhất.

"Có thể nghỉ ngơi một chút sao?" Muộn Du Bình hỏi.

"Cứ như vậy mà đi tiếp, dù có đi đến trời tối chúng ta cũng chỉ có thể đi được hơn mười mét, không bằng để gió qua đã rồi hẵng nói. Nhìn sắc trời, gió thổi cũng không mất bao nhiêu thời gian." Lạp Ba nói, "Nếu không chúng ta cứ ở chỗ này lãng phí thể lực, hoàn toàn không có bất cứ kết quả nào."

"Vậy dừng lại đi." Muộn Du Bình nói.

Bọn họ tựa vào sát vách núi ngừng lại nghỉ ngơi, nhưng chỉ có thể đứng, dần dần gió cũng dừng lại, rõ ràng một kiệu phu có chút suy nhược, dừng lại liền thiếu chút nữa là tuột xuống, bị Lạp Ba giữ chặt, Lạp Ba dùng âm thanh rất lớn nói chuyện với hắn, đem toàn bộ tinh thần của hắn thu hồi lại.

Tàng Hải Hoa ( Phần 2 Đạo mộ bút ký)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ