24. Ám hiệu không biết đến từ đâu

688 14 0
                                    

CHƯƠNG 24: Ám hiệu không biết đến từ đâu

Editor : An Nhiên
Beta : Tiểu Miêu

Chẳng lẽ trước đây cũng có một đồng đạo cũng bị bức vẽ này làm nghi hoặc, sau đó ngồi lại đây, vừa bị táo bón vừa chất chứa đầy phiền muộn trong lòng, dùng chất thải vẽ loạn trên cửa để giải nỗi sầu tịch mịch cô liêu.
104 là có ý gì? Số phòng? Chẳng lẽ, đây là một gợi ý, có người muốn tôi chú ý đến số phòng 104? Gian phòng này cách phòng tôi khoảng bốn, năm phòng, tôi chợt thấy đây thực sự là một gợi ý. Mọi việc lúc càng thú vị, tới cuối cùng việc gì sẽ xảy đến với tôi?

Tôi đứng dậy dội nước, hăng hái ra khỏi nhà vệ sinh, quyết định không cần cân nhắc, lập tức đi tới phòng 104. Rất nhanh, tôi thấy cửa phòng không đóng, có người cởi trần ở trong phòng dùng khăn rửa mặt lau người, vừa lau vừa hát: "Muội muội, em đi phía trước. Ca ca ở trong phòng chờ. Yêu thương ân ái, đừng để cho người khác thấy." Tôi nhìn bụng người đó thấy có nhiều vết sẹo nhìn như bàn cờ, râu tóc dài lòe xòe, nhìn qua vô cùng lôi thôi, trên người đặc một khối mỡ. Bàn Tử?

Tôi kinh ngạc, nhưng theo quán tính liền đi qua cửa phòng 104, thẳng đường đi xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ: người đó chính là Bàn Tử. Sao Bàn Tử có thể tới nhanh như vậy, trong cái thời tiết này đi từ vùng hoang dã kia đến vùng hoang dã này, sao có thể nhanh thế được. Hơn nữa đây là Mặc Thoát, tiến vào nơi này còn khó hơn vào Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng dường như Bàn tử không muốn để lộ rằng tôi và anh ta có quen biết, nên không đi tìm tôi, mà chỉ để lại dấu hiệu trong nhà cầu, hơn nữa khi nãy còn mở cửa ca hát để ám chỉ tôi. Bước xuống lầu, tôi cũng không rõ mình muốn làm gì, liền tìm một nơi bắt đầu hút thuốc. Bỗng nhiên nhìn thấy Bàn tử người rỏ nước đi từ trên xuống, gọi với xuống dưới: "Bà chủ, không có nước ấm, mang hai thùng nước ấm lên đi." Phía dưới bà chủ người dân tộc Môn Ba vâng một tiếng rồi sai người mang nước nóng lên. Bàn tử còn nói tiếp: " Nhanh lên, đừng để tôi tiêu chảy. Đến cái chỗ quỷ quái của mấy người, cứ sáng ra đúng bảy giờ lại bị đi ngoài, đồ ăn của nhà này có phải không sạch sẽ không hả?" "Không có, ông chủ, tuyệt đối sạch sẽ. Ngài có phải là không quen ăn những thứ đó hay không?"
Tôi đốt điếu thuốc, không thể nhịn cười, sáng ra đúng bảy giờ lại bị đi ngoài. Được rồi, bảy giờ mười lăm tôi liền theo anh đi tiêu chảy.
Ngày hôm sau tới giờ hẹn, tôi đi vào wc, ngoài thứ mùi tanh tưởi rất mới bên ngoài, tôi thấy trên mặt sau cánh cửa có nhiều thứ rất ghê tởm dán vào giấy vệ sinh, phía trên viết nhiều chữ. Cẩn thận kéo xuống dưới, lòng nói quả thật tiêu chảy, Bàn Tử này đúng là rất lắm chuyện. Trên đó viết khá nhiều thông tin, tôi xem liền hiểu được hết.
Ba tuần trước Bàn Tử đã phát hiện điện thoại của gia đình A Qúy bị nghe trộm, nhưng án binh ở trong thôn lại không phát hiện có kẻ muốn theo dõi mình. Anh ta liền ý thức được, mục tiêu nghe trộm không phải là anh ta, mà là người mỗi tuần đều gọi cho anh ta – tôi. Cho nên, anh ta sắp đặt mọi thứ, dặn trước A Quý mỗi lần tôi gọi điện tới, A Quý thoạt đầu sẽ không nghe, mà chuyển cuộc gọi tới di dộng của Bàn Tử, làm cho tôi tưởng anh ta vẫn còn ở Quảng Tây. Nhưng trên thực tế thì đã sớm rời khỏi đó, đang chuẩn bị bí mật tới Hàng Châu tìm tôi. Kết quả là sau khi anh ta đi Hàng Châu mới phát hiện tôi đang ở Nepal, liền định chờ tôi trở về.

Tàng Hải Hoa ( Phần 2 Đạo mộ bút ký)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ