Chương 4: Phòng dạy nhạc.

1.7K 61 1
                                    

Chương 4


Cả canteen im lặng đến nghẹt thở, không ai dám hó hé lời nào, mọi người vẫn như chưa tin nổi vào mắt mình khi có thể thấy Jessica đang khóc, đúng là như thế, lần đầu tiên trong đời có kẻ đã dám xúc phạm đến nỗi cô phải rơi nước mắt. Cậu đứng ngay trước mặt cô, tay sờ bên má mà cô đã tát cậu, nhưng nó không hề hấn gì khi thấy những dòng nước mắt mặn chát thi nhau chảy xuống, lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi, có lẽ lần này cậu hơi quá rồi..

- Để chị đưa em xuống phòng y tế.

Jessica dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt, cô tiến đến gần Jun Ki đang nằm sấp ở dưới đất vì đau ở phía lưng, cô nhẹ nhàng đỡ hắn đứng dậy, một tay cô luồn qua eo hắn, rồi cầm tay của hắn khoác lên vai cô rồi dìu hắn xuống phòng y tế. Cậu nhìn cảnh cô cẩn thận dìu hắn rồi dần dần đi khuất , trong lòng lại vô cùng khó chịu.

- Em ấy có sao không ạ?

- Không sao, chỉ bị bỏng ngoài da, không mấy nguy hiểm, chỉ cần bôi thuốc đều đặn sẽ khỏi.

Cô y tá điềm đạm trả lời, lấy từ trong hộp thuốc một tuýp thuốc màu trắng rồi đưa cho cô, cẩn thận hướng dẫn cô cách sử dụng, cô lén nhìn về phía Jun Ki đang mặc lại chiếc áo sơ mi, vô tình lộ phần lưng trở nên sưng phồng, mọng đỏ, trong lòng lại thấy tội lỗi cứ như chính cô là người làm cho cậu ta trở nên như vậy.

- Chị xin lỗi.

- Không sao đâu ạ. Yoona mới là kẻ phải đến xin lỗi em chứ.

- Nếu có đau thì cứ nói với chị.

Jun Ki chào tạm biệt thì một mình bước ra khỏi cổng trường, còn cô quay trở lại canteen để lấy túi xách để quên vào lúc nãy. Khi Jun Ki đi một khoảng xa đến khuôn viên trường, hắn bỗng dưng chạy nhảy, lại còn xoay xoay người như chưa từng bị đau ở lưng lần nào, thì ra là hắn chỉ vờ diễn kịch, để Jessica áy náy và có được sự thương hại của cô. Bỗng ở phía sau lưng hắn có tiếng vỗ tay tán thưởng, một nụ cười khúc khích vang lên.

- Diễn đạt lắm, chàng trai.

Hắn giật mình quay người lại, bắt gặp khuôn mặt khinh thường của cậu, tiếng cười ngày càng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cậu lạnh lùng nhìn hắn, phong thái vẫn điềm tĩnh khiến hắn một phần sợ sệt lùi vài bước về phía sau, khi cảm thấy khoảng cách giữa cậu và hắn khá xa thì hắn mới dám lên giọng nói.

- Mày còn dám vác mặt tới sau khi mày đã gây thương tích cho tao ư?

Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn khiến cậu chẳng tài nào không bật cười được, một tên thỏ đế đang cố gắng như mình là một con sói dữ tợn, nhưng thân thể lại run lên từng hồi khi thấy cậu đang nở nụ cười tiến đến như muốn ăn thịt hắn.

- Tại sao mày lại dám tiếp cận Jessica trong khi tao đã cấm?

- Mày... mày chỉ là con nhóc chẳng có gì tốt đẹp trong mắt cô ấy? Việc gì tao phải sợ?

Jun Ki lắp bắp lên giọng trả lời, đường đường là kẻ đào hoa của trường việc gì phải nghe lời của một đứa con gái cùng lớp, nhưng phong thái của cậu, nụ cười nửa miệng của cậu, lại làm hắn phải sợ sệt như một con chuột nhút nhát.

- À, thật vậy sao.. ?

Yoona cười khinh bỉ, từ đâu lấy ra cây gậy bóng chày bằng gỗ, cậu cầm nó rồi tiến đến gần phía hắn thì hắn lại càng lùi về phía sau. Hắn nhìn cây gậy, linh cảm có chuyện không hay, cố gắng tránh xa cậu càng xa càng tốt, không may hắn vấp té mà ngã nhào về phía sau, nhìn cậu đang tiến đến càng gần thì hắn nhắm tịt mắt lại chờ đợi, trong đầu đang nghĩ cậu sẽ dùng cây gậy mà đánh hắn một cái thật đau. Nhưng không, cậu chỉ lấy cây gậy rồi chĩa thẳng vào trán của hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Đây chỉ là cảnh cáo. Nếu như còn tái diễn, thì hãy trốn đi trước khi tao bắt được mày.

Nói rồi cậu lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để lại hắn đang ngồi ở dưới đất mà vẫn chưa hoàn hồn, tim vẫn đập mạnh, mồ hôi tuôn ra đầm đìa ướt cả lưng áo, cứ như hắn vừa gặp phải chuyện gì rất đáng sợ..

...

[LONGFIC] CHỊ ƠI, TÔI YÊU EM! - YoonSicNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ