Hai người lưu lại hơn nửa ngày mới xuống núi. Vừa vào Hoa Minh, một gia đinh liền nghênh đón đưa cho Đoạn Vân Tụ một phong thơ. Đoạn Vân Tụ rất ngạc nhiên, tiếp nhận vừa mở thư ra xem, niềm vui lúc nãy lập tức tan biến.Nàng quay sang nói với gia đinh đang chờ: "Ngươi chuyển cáo Ngụy công tử, nói tại hạ đã biết" lại xoay người đối Diệp Tú Thường nói: "Diệp cô nương, tại hạ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước..."
Diệp Tú Thường nghe thấy lời này, vui sướng trong lòng cũng đã biến mất ---- vừa rồi nàng nhìn thấy trên phong thư biên ba chữ "Đoạn Vân khải*" nhìn bút tích liền có thể khẳng định là thư khiêu chiến của Ngụy Thiếu Khiêm, lúc này nàng thấy trên mặt Đoạn Vân Tụ không chút biểu tình, có một loại dự cảm thật bất hảo, nhưng Đoạn Vân Tụ không muốn nhiều lời, nàng cũng không thể vội vàng hỏi cái gì, chỉ có thể làm như cái gì mình cũng không biết.
*'khải' giống như tựa đề vd 'thân mến' hay 'kính gửi' hay là 'gửi'
"Đoạn công tử cứ trở về phòng nghỉ ngơi, Tú Thường cũng đi trở về." Diệp Tú Thường nói xong liền rời đi Hoa Minh.
Đoạn Vân Tụ nhìn thấy bóng lưng Diệp Tú Thường, lại nhìn chiến thư trên tay, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng nghĩ đến Ngụy Thiếu Khiêm đối Diệp Tú Thường để ý như thế, trong lòng liền có điểm khó chịu, nhưng sau khi nhận ra cảm giác này lập tức thấy mình không nên như vậy.
"Ngươi chính là đem Diệp cô nương làm bằng hữu mà thôi, Ngụy công tử mới là người thích hợp với nàng..." Nàng thì thào tự nói, làm như cảnh báo chính mình, nhưng lập tức nghĩ tới Diệp Tú Thường đối với mình miệng cười như hoa cùng ánh mắt ôn nhu, liền nghĩ không phải là mình làm cho nàng hiểu lầm cái gì đi.
"Chẳng lẽ nàng yêu thích ta? Nhưng ta rõ ràng đã nói với nàng, chỉ coi nàng là bằng hữu a..." Nghĩ đến đây, trong lòng Đoạn Vân Tụ không khỏi nảy lên vui sướng, rồi lập tức cảm thấy đây là chuyện hết sức hoang đường. Nàng khi còn bé đọc thuộc lòng đạo Khổng Mạnh, mặc dù sau này cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Đạo gia, nhưng vẫn là khó có thể tưởng tượng chuyện giữa hai nữ tử sẽ có tình yêu. Có lẽ người kia có cái gì hiểu lầm, nhưng chính nàng rất rõ ràng, mình là một nữ tử, cũng chưa từng muốn trở thành nam tử, nàng cũng không có khả năng càng không nên đối nữ tử kia có ý nghĩ gì không an phận...
Nàng cười khổ một cái, "Hẳn là do xa sư tỷ các nàng quá lâu, một mình quá cô đơn?" Lại lắc đầu, "Chuyện báo thù còn chưa có một chút manh mối, sao còn hao tổn tinh thần cho những việc này?"
Nàng âm thầm tự trách không thôi ---- mình đã lưu lại Minh Viễn Sơn Trang nửa tháng, cũng gặp qua không ít người trong chốn võ lâm, nhưng không có nghe được tin tức gì hữu dụng, hiện tại, cũng là lúc nên rời đi rồi...
Sáng sớm ngày thứ hai, Đoạn Vân Tụ đi vào rừng hoa lê, gặp Ngụy Thiếu Khiêm đã chờ ở nơi đó.
"Ngụy công tử..."
"Ngươi đã đến rồi, tốt lắm! Ta còn sợ ngươi không dám tới!" Ngụy Thiếu Khiêm ngữ mang châm chọc.
"Ngụy công tử thực thích Diệp cô nương?" Đoạn Vân Tụ trên mặt không có biểu tình gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH EDIT HOÀN] HẠC MINH GIANG HỒ
Fiction généraleTên tiểu thuyết: HẠC MINH GIANG HỒ Tác giả: Diệp Mạch Thể loại: Bách Hợp Số chương: 71 (Raw hoàn) Tình trạng: Edit Hoàn Editor: Arashi Nội dung: Ân oán giang hồ, báo thù rửa hận, ngược luyến tàn tâm Coupl: Đoạn Vân Tụ x Diệp Tú Thường Phối diễn: Sở...