Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường bất vi sở động, không biết nên làm thế nào. Một lát sau, nàng cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, nàng đừng nóng giận, nàng muốn gì ta cũng đều nguyện ý cho, ta chỉ là nhất thời không quen..." Mười năm qua nàng một lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù, gần như không có nghĩ đến tình yêu nam nữ gì đó, ở phương diện này có thể nói nàng thuần khiết như một tờ giấy trắng. Tuy rằng trong lòng cũng mơ hồ có cái gì rục rịch, nhưng cái cảm giác xa lạ kia thật sự làm nàng có điểm sợ hãi.Đoạn Vân Tụ ngữ khí yếu ớt làm cho Diệp Tú Thường có điểm đau lòng. Nàng cũng biết đây là chuyện mà đôi bên phải tình nguyện, tuy rằng đôi khi chính mình động tình khó có thể kiềm chế, còn phản ứng của nàng cũng không mấy nhiệt tình, nhưng mà chuyện này từ từ cũng sẽ thay đổi, hành động này dù sao cũng là chuyện kinh thế hãi tục vượt quá luân thường, ít nhất cũng phải để cho người ta có thời gian tiếp nhận.
Nàng xoay người lại, đối mặt với Đoạn Vân Tụ, xoa hai má của nàng, "Ta không có giận ngươi, ngươi có thể ứng thừa tâm ý của ta, làm trái thế tục cùng ta chung một chỗ, ta đã thật cao hứng rồi. Nhưng mà ta cũng không rõ tại sao, ta luôn muốn cùng ngươi thân thiết hơn một chút, âyz.., hóa ra những câu chuyện chí dị truyền kì kia viết đều là sự thật..." Bản thân mình đã xem qua rất nhiều loại thư tịch, binh pháp võ học, thương đạo tài kế, cầm kỳ thư họa, có khi cũng xem qua một chút dã sử, có thể nói trước kia nàng cảm thấy những thứ tình cảm được viết trong sách đối với mình thật xa vời, bởi vì chưa từng có người nào giống như vậy xuất hiện làm cho bản thân động tâm mê luyến không rời, hiện giờ gặp Đoạn Vân Tụ, mới biết được những cái kia đều là sự thật.
"Kỳ thực ta hẳn là phải cảm tạ ngươi, là ngươi đã làm cho ta hiểu được cái gì gọi là nhi nữ tình trường, lại càng cảm tạ ngươi nguyện ý cùng ta bước vào sai lầm, chống lại thiên hạ rộng lớn này."
Một lời này tình thâm ý trọng, trong lòng Đoạn Vân Tụ vừa áy náy vừa cảm động, "Nói cái gì mà 'cảm tạ', giữa chúng ta không cần nói những thứ này. Huống chi, ta đã làm cho nàng khổ sở rất nhiều, nếu ta sớm hiểu rõ tâm ý của mình, lại dũng cảm thêm một chút, nàng sẽ không phải khóc." Nhớ tới bản thân nhiều lần cự tuyệt lại liên tục đã kích nàng, nhớ tới Diệp Tú Thường lệ rơi đầy mặt, lòng nàng đau vô cùng.
"Được rồi, nỗi đau cũng đã qua từ giờ sẽ vui vẻ. Ta đợi được ngươi, ngươi cũng không có bỏ ta, chúng ta đã hạnh phúc." Diệp Tú Thường kéo tay Đoạn Vân Tụ qua đặt trên ngực của mình, "Nghe đi, nó đang rất vui vẻ nhảy nhót a, nó nói nó thực thích ngươi..."
Tay Đoạn Vân Tụ đặt tại nơi đó không khỏi làm cho mặt nàng nóng lên, nhưng Diệp Tú Thường lại làm cho nàng cảm động, nàng nhịn không được kề sát vào nơi tốt đẹp kia của Diệp Tú Thường, khóe môi hạ xuống hôn lên, "Trái tim ta cũng nói nó thích nàng..."
Hai người ở trong nhu tình mật ngữ nằm trên giường ôm nhau ngủ, thẳng đến giữa trưa.
Sau khi tỉnh lại, cả hai nhìn nhau cười.
"Ta đói bụng."
Diệp Tú Thường giọng điệu nũng nịu. Nàng cũng không biết vì sao cứ hễ ở trước mặt Đoạn Vân Tụ là sẽ làm ra một ít chuyện mà bình thường nàng tuyệt đối sẽ không làm, lại nói ra những thứ bình thường sẽ không nói, có lẽ bởi vì người ở trước mắt này chính là Đoạn Vân Tụ, người mà thoạt nhìn có vẻ như nhu nhược nhưng lại rất kiên cường, trong kiên cường lại ẩn chứa yếu ớt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH EDIT HOÀN] HẠC MINH GIANG HỒ
Ficción GeneralTên tiểu thuyết: HẠC MINH GIANG HỒ Tác giả: Diệp Mạch Thể loại: Bách Hợp Số chương: 71 (Raw hoàn) Tình trạng: Edit Hoàn Editor: Arashi Nội dung: Ân oán giang hồ, báo thù rửa hận, ngược luyến tàn tâm Coupl: Đoạn Vân Tụ x Diệp Tú Thường Phối diễn: Sở...