Tiêu Nghị hâm mộ nhìn Ninh Á Tình, nghĩ thầm nhân gia cũng hảo muốn bị nam thần chảy nước mũi lên mặt...
"Hảo, lần cuối cùng này chúng ta qua!" Đạo diễn nói "Thái dương xuống núi, có quay cũng không được!"
Một lần cuối cùng, Tiêu Nghị đã không có tâm tình nhìn, vẫn luôn sợ hãi Lô Chu biết đầu đề hôm nay tất cả nói chuyện của hắn, hoàn hảo ngày mai Đỗ Mai tới đây, quay ngoại cảnh xong trở về thì tốt rồi.
Lô Chu đánh cái hắt xì lên xe, Tiêu Nghị lo lắng nói "Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy chứ ?"
"Tối hôm qua ngủ không ngon." Lô Chu nói "Có thuốc cảm mạo không? Ngủ một giấc thì tốt rồi."
"Hôm nay thực xin lỗi!" Thanh âm Lô Chu có chút ách, hướng mọi người nói.
"Không có vấn đề gì." Quản lý cười nói.
"Không quan hệ!" Đạo diễn nói "Quay rất tốt!"
Lô Chu chui lên xe tháo trang sức, ở trên xe dựa vào, trở lại khách sạn ẩm ướt phía sau núi, mở điều hòa, Tiêu Nghị đi xuống nấu cơm, quản lý kêu cậu làm chút cháo gừng, vài nhân viên cũng bị cảm, một người một chén canh gừng, Tiêu Nghị đem cháo bưng lên đặt ở trong phòng Lô Chu, đến cách vách gọi điện thoại cho Đỗ Mai, Đỗ Mai có khả năng đang trên máy bay, di động tắt máy, trong công ty Lâm Nghiêu tiếp điện thoại, kêu cậu không cần lo lắng, Đỗ Mai đã đi thu thập cục diện rối rắm.
Tiêu Nghị khi trở về thấy Lô Chu ngồi uống cháo hỏi "Hôm nay không tắm rửa."
"Ngô." Lô Chu bộ dáng ốm yếu, như lão hổ nói "Cậu đi ăn cơm đi."
"Đỗ tổng tối nay đến đây." Tiêu Nghị nói.
"Biết ." Lô Chu đáp.
Lô Chu uống xong cháo, uống một viên thuốc cảm mạo, ngã đầu ngủ, Tiêu Nghị sợ hắn nửa đêm phát sốt, liền dọn đến trong phòng ngã ra đất nghỉ, rót cho hắn ly nước, nằm xuống tại chỗ.
Nửa đêm 2-3 giờ, cậu nghe được hành lang có tiếng nói, liền mơ mơ màng màng tỉnh, mắt nhìn di động, đứng lên sờ sờ trán Lô Chu, không phát sốt, Tiêu Nghị liền tiến vào ổ chăn xoát di động, Skype, Weibo, tất cả đều mắng Lô Chu, mỗi khi có nghệ sĩ xuất phách chân (ngoại tình), chia tay, ly hôn, chính là một hồi bát quái thịnh yến.
"Hôm nay có gió sao." Lô Chu thình lình hỏi trong bóng tối.
Tiêu Nghị hoảng sợ, không nghĩ tới Lô Chu cũng tỉnh, đứng lên hỏi "Có đỡ hơn không?"
Lô Chu mở đèn nói "Vừa rồi ai ở bên ngoài đảo đi đảo lại ."
Tiêu Nghị nói "Không biết... Có thể là tổ ánh sáng."
Lô Chu nói "Ban ngày không hảo hảo diễn, buổi tối ầm ĩ chết người."
Lô Chu nằm, cuốn chăn, từ ổ chăn vươn ra đầu nhím lộn xộn, Tiêu Nghị hỏi "Uống nước không?"
"Cậu chạy tới phòng tôi làm chi?" Lô Chu cảnh giác đánh giá Tiêu Nghị nói "Không phải muốn chiếm tiện nghi đi."
"Sợ anh phát sốt." Tiêu Nghị dở khóc dở cười.
Lô Chu bọc thành một cái kén, Tiêu Nghị nhìn hắn hữu lực nói chuyện, chắc đã bình phục, vì thế tắt đèn trong bóng tối xoát Weibo.
"Di động lấy đến cho tôi nhìn, hôm nay có gì không? Như thế nào tất cả đều xoát." Lô Chu cảnh giác hỏi.
"Thứ hai a, có đầu đề." Tiêu Nghị nói "Tôi đọc cho anh, có nội dung."
"Ở Trung Quốc Tiểu ca đẹp trai nhất cửa hàng tiện lợi cưng em trai..."
"Cảm động bảo mẫu Trung Quốc..."
"Giấm trắng tăng thêm thuốc vệ sinh..."
Lô Chu: "Giải trí."
" Kỵ binh băng hà, tham ban." Tiêu Nghị mở ra hình, lo lắng đề phòng nói "Anh rất bảnh, nhạ."
Nói xong Tiêu Nghị đứng lên, cầm di động cho Lô Chu nhìn, Lô Chu nửa tin nửa ngờ tiếp nhận, nhìn thấy mình mặc phục sức Liêu đế, nghiêng người cùng Tiêu Nghị nói chuyện, là fan chụp ảnh .
Lô Chu muốn qua trang, di động lại bị Tiêu Nghị cầm đi.
"Nhìn xem có ai chửi tôi không." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị thầm nghĩ nguy hiểm thật thiếu chút nữa đã bị Lô Chu nhìn bình luận mắng hắn , thuận miệng nói "Nào có nhiều người chửi như vậy, anh còn được hoan nghênh hơn nhân dân tệ a."
Tiêu Nghị tập trung tinh thần kéo xuống, nhìn thấy một fan khen hắn nói nam sinh bên cạnh cũng rất bảnh, nhất thời tâm hoa nộ phóng, sau đó hơn 10 bình luận đều đoán cậu là ai vậy, Tiêu Nghị thầm nghĩ không thể nào, tôi nổi danh sao? Bọn họ khen tôi suất a! Vì thế nhất thời có loại lâng lâng, ánh mắt xám ngắt, đem hơn một ngàn bình luận xoát một cái, muốn tìm nội dung nhắc tới cậu.
Kết quả thực đáng tiếc, không nhiều, cơ hồ nghiêng về một phía đang mắng Lô Chu bắt cá hai tay.
Tiêu Nghị muốn nói chút gì, lại nghe Lô Chu ngáy ngủ.
Hoàn hảo, Tiêu Nghị tiến vào ổ chăn, di động chiếu mặt của cậu, lật lật Skype, diễn đàn, Weibo, một đám người đều mắng Lô Chu là tra (cặn bã), tin tức này tựa như bom hẹn giờ, không biết lúc nào Lô Chu sẽ phát tác.
Tiêu Nghị đột nhiên đã cảm thấy phi thường phi thường thương tâm, cảm thấy Lô Chu kỳ thật rất đáng thương.
Có người kỳ thật không có làm sai cái gì, nhưng sinh hoạt vẫn không khả quan, có người không kiêng nể gì lại có thể nổi tiếng, uống lạt .
Lại một ngày đi qua, hôm nay phân lượng diễn rất nhiều, trải qua một tháng, mặc kệ là diễn viên hay nhân viên công tác, cũng đã quen việc dễ làm, làm từng bước, Lô Chu tinh thần khôi phục chút, đầu tiên là diễn, cưỡi ngựa xuyên qua sơn đạo, lại diễn mai phục, hành quân, giết người.
Lô Chu chậm rãi chém ra đao, bia đỡ đạn khoa trương phốc một tiếng, xoay tròn rơi trên mặt đất, màn ảnh gia tốc từ hậu kỳ hợp thành, Lô Chu một mình đánh 5-6 người, tất cả đều là động tác chậm, Tiêu Nghị cảm thấy thực khôi hài, một lát sau đạo diễn cùng hậu cần nói nói cười cười "Tiêu Nghị, cậu cũng lên đi."
"Thập... Cái gì? !" Tiêu Nghị thụ sủng nhược kinh nói "Tôi cũng có thể sao?"
"Đi lộ cái khuôn mặt nhỏ nhắn." Đạo diễn nói "Không có việc gì."
Tiêu Nghị nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, có thể lên TV sao? ! Diễn viên đánh võ ở bên cạnh thay quần áo, Tiêu Nghị liền lập tức đi thay đổi Kim trang, sau lưng viết chữ "Kim" lớn, Tiêu Nghị một bên trong lòng phun tào nghĩ CMN quân Kim cổ đại làm sao có thể sau lưng mình viết chữ "Kim", này trang phục cũng quá tệ, nhưng có thể diễn vẫn là rất cao hứng, vì thế như chó hoang chạy ra khỏi xe hoá trang.
Lô Chu đang tay đánh kính lão viện Nam Sơn chân đá nhà trẻ bắc hải, thình lình có người lại đây, Lô Chu cầm cổ áo người kia, đang muốn chậm động tác, thấy được Tiêu Nghị tràn ngập chờ mong, khuôn mặt tươi cười như hoa hướng dương.
Lô Chu: "..."
Tiêu Nghị: "..."
Hai người đối diện nháy mắt.
"Cắt." Đạo diễn nói "Hảo cứ như vậy!"
Tiêu Nghị bị Lô Chu kéo áo, quay đầu hướng đạo diễn kêu thảm thiết "Tại sao có thể cắt! Hạ thần còn chưa diễn xong! !"
Lô Chu: "Làm lại!"
Đạo diễn đành phải lại vỗ xuống ghi chép, Lô Chu xoát xoát vài cái, Tiêu Nghị nhất thời cả kinh, Lô Chu còn thật sự có tài!
Hai người giao thủ, Tiêu Nghị bị Lô Chu đẩy ra ngoài, khoa trương hét to một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.
Lô Chu bị hoảng sợ nói "Cũng không phải hiện trường thu âm, gọi như vậy dốc sức làm gì."
Tiêu Nghị quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, một tay hướng Lô Chu so động tác "Da".
Đạo diễn hướng một quần chúng pháo hôi phối hợp diễn nói "Đều đi lên."
Vì thế Lô Chu lại thay phiên đánh vài cái, đạo diễn hô cắt, A Bảo Ky bị vây, Tiêu Nghị còn nằm úp sấp , làm một thi thể chuyên nghiệp, không dám lộn xộn.
"Ăn cơm!" Lô Chu lớn tiếng nói "Rời giường!"
Tiêu Nghị mới đứng lên hắc hắc cười nói "Thế nào?"
Quản lý đưa di động cho Tiêu Nghị nhìn nói "Ngày mai buổi tối cậu có thể đi vào phòng biên tập xem."
Tiêu Nghị thập phần chờ mong, Lô Chu lại dở khóc dở cười, Tiêu Nghị biết Lô Chu vừa mới xem như cho cậu phúc lợi, đặc biệt đánh hắn vài cái, đánh xong còn để mặt cậu hướng màn ảnh, quả thực làm cho người ta cảm động ! Vội thiên ân vạn tạ theo sát Lô Chu.
Ngày hôm nay còn diễn đêm, ngoại cảnh trên núi đều phải quay trước giữa trưa, mọi người áp lực đều lớn, cả đạo diễn đều bắt đầu có chút đuổi tiến độ, đại bộ phận diễn đều diễn một lần, không giải quyết được liền giao cho biên tập.
Tiêu Nghị nghĩ thầm đây là cái gì đạo diễn gấu gì a, như thế nào cái gì đều giao cho biên tập a, biên tập là siêu nhân đi, cái gì làm lộ trên màn ảnh cũng chờ hậu kỳ bổ khuyết thêm, xem ra một bộ phim không phải biên kịch không phải đạo diễn cũng không phải nam chính nữ chính, chân chính phía sau màn đại boss phải là biên tập a! Oscar như thế nào không có giải biên tập xuất sắc nhất, làm tiểu kim hùng cầm cây kéo... Đây quả thực muốn nghịch thiên.
Nhưng Ninh Á Tình diễn, hiển nhiên đã khá nhiều hơn lúc mới bắt đầu.
Chỉ có Lô Chu cùng Ninh Á Tình diễn tình cảm vẫn luống cuống, may mắn là buổi tối, đốt lửa trại, đèn từ bốn phương tám hướng chiếu đến, dùng kính phản quang chiếu mặt hai người, điều minh điều ám xongu, biểu tình của Lô Chu đã không nặng lắm. Cảnh diễn đêm xong, đoàn phim đồng thời xuống núi, ăn cơm chiều đã là 7 giờ, thức suốt đêm, về Hoành Điếm. Như vậy ngày mai còn có thể diễn.
Trước khi lên xe, Tiêu Nghị cuối cùng ngắm di động.
Diễn đàn xu thế hiện nay là như vậy:
--Lô Phát Tài ngược cầu điên cuồng.
-- Tra nam phách chân (ngoại tình) vô duyên tiếp nhận.
--Giáo chủ Lô Chu bá chiếm phim sến.
-- Điện ảnh và truyền hình vòng đều ăn bám, giáo chủ Lô Chu, tả hữu hộ pháp XX, XXX...
Ba ngày ngoại cảnh chấm dứt, mọi người như đi đánh giặc lên xe, vội vội vàng vàng mà trở về, Tiêu Nghị lái xe, Lô Chu ở phía sau nói "Lấy di động đến."
Tiêu Nghị trong lòng cả kinh, nhớ tới sự kiện kia lập tức nói "Sắp hết pin."
"Có game không?" Lô Chu lại hỏi.
Tiêu Nghị nói: "Không."
Lô Chu đạo: "Lấy đến, tôi bỏ SIM của tôi vào."
"Anh để trong bao." Tiêu Nghị nói.
"Lấy a!" Lô Chu nói.
Tiêu Nghị phải đưa cho hắn, đưa di động qua, một tay tiếp tục tay lái, Lô Chu nói "Cậu chuyên tâm lái xe."
Tiêu Nghị nói "Buổi tối không bật đèn, chơi di động không tốt..."
Lô Chu không để ý tới hắn, bỏ thẻ của mình vào, Tiêu Nghị thầm nghĩ xong đời, cái này chết chắc rồi, cũng không cầu nguyện anh chơi game đi, chơi game thật khá... Kết quả Lô Chu một tay cầm di động, lên Weibo.
Tiêu Nghị bắt đầu bi ai cho mình.
"Cậu..." Thanh âm của Lô Chu có chút khác thường.
"A?" Tiêu Nghị nói: "Chu ca... Làm sao vậy?"
"Không có gì." Thanh âm của Lô Chu nháy mắt lạnh băng "Cậu lái xe đi."
Lô Chu thâm hút một hơi, Tiêu Nghị toàn thân đều phát run nhưng cậu không thể không lái xe, đi đường cao tốc rất nguy hiểm, cậu trước kia cơ hồ không có lái xe, huống chi lên cao tốc? Trong thành thị thì hoàn hảo, hiện tại lại giữa mưa trơn trượt.
"Dừng xe, mở cửa ra cho tôi." Lô Chu nói.
"Không được." Tiêu Nghị nói.
"Cậu còn dám phản kháng tôi!" Lô Chu giận dữ hét.
Tiêu Nghị không nói lời nào, coi như không nghe thấy, đèn xe trong bóng đêm chiếu xuất hai luồng ánh sáng vàng, Lô Chu ném di động quát "Dừng xe cho tôi!"
Tiêu Nghị nói "Cao tốc như thế nào dừng? ! Tìm trạm xăng mới lách sang bên chứ!"
Di động không biết bị Lô Chu ném đi nơi nào, Tiêu Nghị lo lắng từ sau kính nhìn Lô Chu, chỗ ngồi phía sau lại truyền đến một thanh âm, hiển nhiên là Lô Chu không biết đập cái gì.
Tiêu Nghị run run dừng lại ven đường, Lô Chu xuống xe liền đến kéo cửa ghế lái, Tiêu Nghị lập tức đem xe chìa khóa rút, từ ghế lái đi xuống. Lô Chu từ phía trước tha một vòng lại đây, Tiêu Nghị theo bản năng nghĩ thầm xong, cái này Lô Chu nhất định phải lấy mình cho hết giận.
"Cái chìa khóa đâu?" Lô Chu hắc mặt nói.
Không trung bay mưa phùn, mùa đông mưa lạnh như băng, gió lạnh thấu xương, Tiêu Nghị đem chìa khóa thu hồi nói "Không thể để cho anh lái xe. Đỗ tổng nói Đỗ tổng không cho anh lái xe, sợ anh xúc động!"
"Đưa chìa khóa cho tôi!" Lô Chu giận dữ hét.
Lô Chu đẩy Tiêu Nghị một phen, Tiêu Nghị ngã sấp xuống , Lô Chu kéo áo cậu quát "Cậu đã sớm biết! Vô liêm sỉ! Toàn bộ đoàn phim đều chê cười tôi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM BÀI TRỢ LÝ
General Fiction♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪ KIM BÀI TRỢ LÝ ✿ ** ĐÂY LÀ THỂ LOẠI TRUYỆN BOY LOVES ( ĐAM MỸ, NAM X NAM), SUY NGHĨ TRƯỚC KHI XEM ** ĐÂY LÀ BẢN PHI THƯƠNG MẠI. KHÔNG KINH DOANH VỚI MỌI HÌNH THỨC Thể loại: hiện đại, giới giải trí, 1x1 Bệnh chó dại công x phun tào đế...