CHƯƠNG 24 (⊙﹏⊙)

1.8K 92 1
                                    

    Tiêu Nghị chỉ cần viết hai bài, một là 《 Phong phiêu nhứ 》 , một là 《 Thặng nam thời đại 》 , đều là bài hát nhân vật của Lô Chu, đến lúc đó nhìn chất lượng quyết định, chất lượng tốt, nói không chừng sẽ mời ca sĩ nổi tiếng đến hát, cũng được làm ca khúc chủ đề.
Đỗ Mai giống như không quá tin tưởng Tiêu Nghị có thể viết ca khúc hay, trên thực tế ngay cả Tiêu Nghị cũng không tin. Từ năm nhất đại học, cậu không còn có sáng tác gì, duy nhất một ca khúc 《 Niên hoa 》, cũng chính là ca khúc cùng Đỗ Mã qua nhiều năm vẫn còn nhớ rõ, hát dưới tuyết, cũng chỉ là lúc còn trẻ lông bông, linh cảm ngay lập tức tới.
Nhưng dàn nhạc của bọn họ hát ở Lệ Giang, hát trong khải hoàn, hát sau biển, tại rất nhiều địa phương đều hát qua, đều không có làm bài hát này nổi danh.
Tiêu Nghị cảm thấy mình rốt cuộc không viết ra được, loại cảm giác này làm cậu phi thường khủng hoảng cùng buồn rầu. Cậu biết nhất định là Lô Chu hướng Đỗ Mai đề cử  cậu, Lô Chu dìu dắt cậu, quan tâm cậu, vả lại vô điều kiện, sử dụng phương thức độc đáo của Lô Chu.
Cuối tầng trệt, cửa sổ sát đất nơi này là nơi tốt nhất nhìn ra được phong cảnh bên ngoài, bình thường không ai sử dụng, chỉ có một mình Tiêu Nghị, nhìn ngoài cửa sổ. Cậu tràn ngập áy náy, cảm kích, rồi lại sợ mình vô pháp hoàn thành kỳ vọng cao của hắn, gánh nặng như thế Tiêu Nghị vô pháp thừa nhận.


Cậu trầm mặc một khắc, vừa xót xa trong lòng lại ngọt ngào, nghĩ nghĩ, nếu Lô Chu nói như vậy, coi như viết ca khúc cho thần tượng mình đi, đến đây đi, tôi tiếp nhận khiêu chiến.
Cậu ở trong đầu chỉnh lý tri thức tương quan âm nhạc nhiều năm bị quên đi, nghiêm túc nhìn kịch bản một lần, hai ca khúc này nhất định phải phù hợp với phong cách từng người trong hai bộ phim... 《 Thặng nam thời đại 》, Lô Chu là một tiểu nam nhân nghiêm túc kiên định, tựa như chính Tiêu Nghị mất phương hướng trong đô thị.
Hằn mê man, bần cùng, mệt đến muốn chết muốn sống, bắc phiêu nhiều năm lại chưa thành gia lập nghiệp, hắn chờ mong một hồi ái tình nhưng đối tượng ái tình lại cao không thể leo tới...
Ngày đầu tiên đi qua, Tiêu Nghị còn nhìn kịch bản, cân nhắc nhân vật của Lô Chu.
Cậu thì thào hừ vài câu, đi đến đàn dương cầm bên cạnh, đàn vài âm phù, thanh âm của đàn dương cầm trống trải bên trong hơn nữa còn chói tai.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tiêu Nghị viết rồi sửa, sửa rồi viết, mỏi mệt bất kham, tổng cảm thấy như thế nào đều không đúng. Cậu thay đổi ca khúc, bắt đầu nghĩ đến nhân vật trong 《 Phong phiêu nhứ 》, khi thì như chiếc võng, không có đầu đui.
Tiêu Nghị quả thực muốn điên rồi, cậu rất sợ Lô Chu thất vọng nhưng càng sợ bản thân thất vọng, mình lại càng là thúc thủ phược chân, cái gì đều không nghĩ ra được.
"A a a --" Tinh thần của Tiêu Nghị quả thực rất tồi tệ, trong ba ngày này, cậu ăn ở công ty, mỗi ngày có người tới quét tước, cậu không nhìn thấy được Lô Chu nhưng trong đầu tất cả đều là hắn, Tiêu Nghị mỗi khi xoát Weibo của hắn đều sẽ cảm thấy trong lòng phi thường khó chịu.
"Tôi làm không được..." Tiêu Nghị nói, cậu cảm thấy mình sắp khóc.
Tiêu Nghị giống con thỏ tư cơ không khí lực, gục xuống bàn.
Lại một ngày đi qua, Tiêu Nghị cảm thấy làm như thế nào đều không thích hợp, ca khúc cậu cũng không muốn viết, chỉ muốn cùng Lô Chu trò chuyện, cho dù bị hắn mắng vài câu cũng tốt, tâm tình đều sẽ tốt hơn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, 9 giờ rưỡi tới, cậu không biết Lô Chu ngủ chưa, quay phim nhất định mệt chết đi, trở về liền ngủ, thậm chí Lô Chu căn bản sẽ không để ý cậu. Tiêu Nghị nhìn số điện thoại di động có tên của Lô Chu, muốn gọi điện thoại cho hắn, lại chậm chạp không ấn xuống, Lô Chu không có ở đây thật giống như thiếu cái gì, toàn bộ thế giới đều trở nên không giống.
Cậu liều mạng muốn vì Lô Chu làm chút gì, nhưng rốt cục đến lúc này, lại phát hiện mình cái gì cũng làm không được, cậu buồn bực thực tựa như từ trước nói thương yêu, cậu không có lúc nào là không nghĩ tới nhanh hoàn thành nhiệm vụ này.
Mấy ngày này, cậu làm thế nào đều cũng không nổi, suốt ngày bị vây trong tịch mịch, ăn cơm đi ngủ đều nhớ Lô Chu.
【 Ngủ? 】 Lô Chu gửi tin nhắn.
Tiêu Nghị mừng rỡ như điên, trả lời một câu 【 Chưa. 】
Lô Chu tựa hồ sợ quấy rầy Tiêu Nghị, không có gọi điện thoại.
Lô Chu 【 Viết xong ? 】
Tiêu Nghị 【 Nhanh, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng. 】
Lô Chu 【 Không được thì về trước đi, dù sao cũng quay vài tháng, có linh cảm thì viết. 】
Tiêu Nghị vừa xót xa trong lòng lại phiền muộn, muốn chết, làm như thế nào? Tiêu Nghị quả thực khóc không ra nước mắt, cậu rất ỷ lại Lô Chu là bởi vì nguyên nhân mình là phế vật sao?
Tiêu Nghị không thể như vậy, nếu không hắn sớm hay muộn sẽ bị mình bức điên.

KIM BÀI TRỢ LÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ