CHƯƠNG 23 (✿◠‿◠)

2K 81 1
                                    

    Tiêu Nghị còn chưa có nhìn thấy Lô Chu khóc, cậu cũng không có cách nào lý giải, một người có thể tùy thời tùy chỗ khóc, lúc Lô Chu quay 《 Kỵ binh băng hà 》có khóc nhưng loại khóc này trầm mặc, không tiếng động nghẹn ngào đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì nước mắt là rống ra, cảm xúc đổ lên cực hạn, dễ dàng sụp đổ.
Khóc không tiếng động khó nhất, Lô Chu an tĩnh nhìn ảnh chụp, không đến 5 giây, trong mắt liền trào ra nước mắt. Ngay sau đó cùng với thở dốc, Lô Chu phát ra run rẩy, đem ảnh chụp nhét vào dưới mặt bàn thủy tinh.
Tiêu Nghị đã bị dọa, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, hai tay Lô Chu vuốt phẳng mặt, giống tiểu hài tử khổ sở đến phát run, không trụ nghẹn ngào, màn ảnh đẩy mạnh, trong mắt Lô Chu tất cả đều là nước mắt, hắn cố nén xót xa trong lòng, thật lâu hút khí, đứng dậy.
"Cắt!" Đạo diễn nói.
Vài người vỗ tay, Lô Chu trở về đem ảnh chụp rút ra, còn đưa cho Tiêu Nghị, mệt mỏi, Tiêu Nghị sợ hắn trong lúc nhất thời nhập diễn, tình cảm còn chưa bình phục, đưa cho hắn một chai nước, Lô Chu uống hết, trầm mặc nhìn sân.
Đồ vật vào chỗ, Lô Chu ngồi, tựa hồ đắm chìm trong thương tâm. Tiêu Nghị thật cẩn thận sờ sờ lưng hắn, như đang an ủi hắn, Lô Chu nở nụ cười.
"Lô lão sư, hoá trang." Đạo diễn nhắc nhở.
Lô Chu đứng dậy đi hoá trang, tiếp theo là chủ biên mắng to Lô Chu, Lô Chu cúi đầu, đứng ở trước mặt chủ biên, một nam chủ biên dựa vào bàn công tác nửa ngồi, lùn hơn Lô Chu 30 cm, lải nhải giáo huấn y.
"Lão tử mặc kệ!" Lô Chu rốt cục bạo phát.
Tiêu Nghị lại bị hoảng sợ, Lô Chu chỉ vào mũi chủ biên nói "Ông đừng khinh người quá đáng!"
Chủ biên ngây ngẩn cả người, 3 giây sau, quên từ.
"Ai --" Mọi người vô lực.
Lô Chu xua tay ý bảo không sao, phải quay lại.
Hai người ầm ĩ xong, chủ biên nói "Được, cậu gan lắm, Khấu Bân, đi nói cho lão tổng, tôi đố anh dám đi nói cho lão tổng-- Anh đi a -- "
Chủ biên đắc ý dào dạt, Lô Chu trầm mặc nhìn ông ta, trong mắt áp lực lửa giận, giống như một con sư tử thức tỉnh.
Màn ảnh chuyển đi.
Tiếp theo.
Lô Chu đứng lại, hướng nữ chủ biên nói "Cái gì? ! Tại sao lại là tôi?"
Nữ chủ biên không biết làm thế nào nói "Đối phương điểm danh muốn anh tiếp đãi, nhi tử lão tổng tập đoàn chúng ta, anh dùng tâm nhãn đi."
Lô Chu "Tôi buổi tối có hẹn, còn có việc."
Nữ chủ biên nhún vai.
"Vẽ cho tôi đồng hồ đi." Lô Chu xuống dưới hướng Tiêu Nghị nói "Biết không? Đáng yêu chút."
Tiêu Nghị nắm tay Lô Chu, chui đầu vào cổ tay hắn, vẽ đồng hồ hoạt hình. Lô Chu lại đi đóng phim.
Lô Chu thu dọn đồ đạc, nghe được đồng nghiệp ở chỗ máy nước uống nghị luận hắn, hơi chút ngừng động tác, Lô Chu kéo áo trắng, trên cổ tay dùng bút bi vẽ đồng hồ, hắn ngẩng đầu không rõ cho nên nhìn phía màn ảnh, đẩy kính mắt, trong mắt mang theo mê man, tựa như bộ dạng rất bảnh lại hoàn toàn không biết bộ dạng mình đẹp trai như nam sinh.
Trong mắt Tiêu Nghị nhất thời bang bang phanh toát ra hồng tâm.
"Cắt --" Đạo diễn nói "Buổi sáng diễn đến đây thôi, Lô lão sư vất vả rồi."
Lô Chu lập tức đi thay quần áo nói "Buổi chiều còn phải đi Bắc Ảnh, đi trước."
Tiêu Nghị lái xe, Lô Chu ở trên xe ăn cơm, ăn xong Tiêu Nghị dừng xe ở ga ra, hai người liền chạy vào trường quay, Lô Chu hóa trang, ngồi trên ghế, chào hỏi chung quanh.
"Quách đạo." Lô Chu cười nói "Đợi lâu."
"Đến sớm." Quách đạo cười nói "Vừa rồi gọi điện thoại cho Tiểu Nghị, nói các cậu đừng đi vội, ăn cơm trưa rồi đến. Đến, tôi nói chuyện với cậu."
Lô Chu xua tay, hậu cần đang phát cặp lồng cơm, Lô Chu hướng Tiêu Nghị nói "Cậu ăn cơm đi."
Tiêu Nghị lĩnh cặp lồng cơm, Quách đạo nói với Lô Chu "Kịch bản ngày hôm qua đến nhìn đi."
"Không nhìn." Lô Chu đáp "Hôm nay diễn mới nhìn."
"Tính cách nhân vật có thể nắm kỹ chưa?" Quách đạo kiên nhẫn hỏi "Cậu có chủ ý chưa."
Tiêu Nghị mở ra lon cola, nghĩ thầm Quách đạo thật tốt a, tuy rằng đã 50 tuổi nhưng vẫn thực nho nhã thực kiên nhẫn, diễn viên nào không thích ông ấy? Quả nhiên xuất đạo vẫn đụng nhân tài.
"Hứa Phong Diêm người này." Lô Chu nghĩ nghĩ nói "Tuy rằng sống nhờ người chú kinh doanh trong nhà, phụ thân cũng là dòng dõi thư hương (Chỉ nhà có học), gia tộc phần lớn là người đọc sách. Gọi là đến từ thiên tường thơ văn 《 Chính khí ca 》."
"Đúng." Quách đạo gật đầu nói "Phong Diêm đọc sách, có phong thái người cổ, có ngạo khí của người đọc sách, trong hệ thống quân đội của quốc dân đảng là một người theo lý tưởng chủ nghĩa, hắn khi còn sống thẳng đến lúc chết đều có một loại cốt khí, tại sao tôi tìm cậu diễn hắn là bởi vì Hồ Dương diễn không được tốt như vậy."
"Ngô." Lô Chu lật lật kịch bản nói "Bị nói xấu là Hán gian (kẻ phản bội), Hứa Phong Diêm trong lòng phi thường phẫn nộ."
"Nhưng hắn phải ẩn nhẫn." Quách đạo vỗ vỗ bả vai Lô Chu cười nói "Đại trượng phu co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), so với khi còn là một thiếu niên, Phong Diêm một đường trưởng thành càng thành thục càng đảm đương, người khác có ngàn mặt, cậu cũng có ngàn mặt... Ha ha ha."
Lô Chu nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, trong mắt mang theo ý cười, Tiêu Nghị cảm động, đem lon cola đưa cho hắn, Lô Chu tiếp nhận, Tiêu Nghị muốn dùng khăn tay lau cola mình vừa uống, Lô Chu lại xua tay ý bảo không cần, Tiêu Nghị uống qua nơi đã uống.
Quách đạo chậm rì rì cầm ly trà, uống ngụm trà nói "Một người ngàn mặt, rối rắm, thống khổ, phiền não, khát vọng ái tình lại tự biết vô lực thừa nhận cũng không thể cầu, tuyệt vọng, yêu cầu cậu xuyên thấu nhân vật, phóng ra cảm xúc chân thật nhất, tìm kiếm mình chân chính trong nội tâm."
Lô Chu không trả lời, gật gật đầu, Quách đạo nói "Đây là hình ảnh tổng thể của nhân vật."
"Quách đạo, ngài cảm thấy Hồ Dương diễn thế nào?" Lô Chu hỏi.
"Buổi sáng hôm nay nhìn tình huống còn có thể." Quách đạo nói "Hiện tại tiểu sinh có thể tìm cậu ấy cũng không dễ dàng, đương nhiên, những người này cũng không thể so với cậu."
Lô Chu vội khiêm tốn, Quách đạo nói "Tôi có sao nói vậy, Hồ Dương diễn vai em cậu, buổi chiều cảnh đầu hai cậu diễn đối đầu, tôi cảm thấy, đương nhiên, này chính là ý tưởng cá nhân của tôi, cậu có thể nói ra để tham thảo với tôi."
Lô Chu nhìn Quách đạo, gật gật đầu, nghe ông ấy nói.
Quách đạo lại nói "Tình cảm anh em là bao dung, nghiêm khắc nhưng lại cẩn thận, cái gọi là huynh trưởng như cha, mặc kệ em trai cố tình gây sự với cậu như thế nào, hiểu lầm cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không sinh khí, có phải hay không? Tiểu ca?"
Tiêu Nghị cười nói "Đúng vậy." Tiêu Nghị còn kỳ quái, nghĩ thầm Quách đạo làm sao biết hắn có một em trai.
Quách đạo chỉa chỉa Tiêu Nghị, hướng Lô Chu nói "Hứa Phong Diêm trân trọng Hứa Thư Giang, tựa như thái độ cậu đối đãi với em trai."

KIM BÀI TRỢ LÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ