Lô Chu nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Tiêu Nghị bị di động rọi sáng, trong bóng tối, Tiêu Nghị quấn tai nghe quanh cổ, cậu nâng lên mắt, nhếch lông mày, chờ mong nhìn Lô Chu.
"Em rất suất." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị nở nụ cười, nhìn Lô Chu đáp "Chu ca suất nhất."
Lô Chu tự giễu cười cười, lắc đầu.
"Chu ca." Tiêu Nghị ngồi xuống nói "Anh có muốn tìm một người bạn gái kết hôn không?"
"Tại sao nói như thế?" Lô Chu xuất thần đáp.
Tiêu Nghị nói "Kết hôn có người chiếu cố anh a."
Lô Chu cảnh giác nhìn Tiêu Nghị nói "Em lại không muốn làm?"
Tiêu Nghị "..."
"Tôi không có ý này." Tiêu Nghị nói "Tôi sợ anh... Sẽ cô độc, hơn nữa anh tìm một người bạn gái, tôi cũng có thể chiếu cố anh, cái này lại không xung đột."
"Không ." Lô Chu lãnh mặt đáp, lại thở dài.
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, còn nói "Tôi... Tôi không phải muốn nói giỡn cái gì... Cũng không có cười nhạo anh, Chu ca, nhìn tôi, anh nhìn tôi."
Tiêu Nghị đứng dậy, ngồi ở trên giường bệnh, dùng chăn bao đầu, lộ ra đôi mắt, nhìn Lô Chu.
Lô Chu "? ? ?"
Tiêu Nghị "Tôi trước cũng dương... Cái kia cũng không ảnh hưởng , bệnh tiểu mao không đáng nhắc đến."
Lô Chu "..."
Lô Chu "Cám ơn ý tốt của em, anh không có bệnh, không giống em đồng bệnh tương liên."
Tiêu Nghị vội khoát tay nói "Tôi không phải cười nhạo anh... Kỳ thật chuyện này, ở trên thân nam nhi rất bình thường, không phải ảnh hưởng lớn..."
Tiêu Nghị thần tình đỏ bừng, hoàn hảo ban đêm, Lô Chu nhìn không thấy sắc mặt của cậu, Tiêu Nghị còn nói "Lúc tôi mới vừa đi làm mỗi ngày đều mệt muốn chết, còn bị bạn gái mắng, liền... Có chút cái kia, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian về sau liền dần dần tốt lên."
"Em xem phim nhiều quá!" Lô Chu không khách khí nói "Lúc mới vừa nhận thức em lúc đó môi em trắng xanh, vẻ mặt buồi, có mạnh mẽ cũng tan thành mây khói em hiểu hay không?"
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị nói "Kia chỉ là bởi vì thức đêm, tóm lại, nếu anh cần, tôi liền cùng anh đi nam khoa nhìn xem? Hoặc là tôi giúp anh tìm bác sĩ, nếu anh cần mát xa tuyến tiền liệt, tôi cũng có thể giúp anh..."
Lô Chu điên cuồng hét lên "Em rốt cuộc có biết tuyến tiền liệt ở nơi nào không! Cái đó và bệnh liệt dương có quan hệ sao? !"
Tiêu Nghị "Hư hư..."
Tiêu Nghị sợ đánh thức phòng bệnh cách vách, Lô Chu quả thực bại bởi cậu, ném gối đầu qua, hung hăng đá Tiêu Nghị ngã xuống giường.
"Không phải như em nghĩ." Lô Chu nói "Em không hiểu."
Tiêu Nghị thành khẩn, thân thiết cùng chờ mong nhìn Lô Chu.
Lô Chu nghĩ nghĩ, không thể nhịn được nữa còn nói "Anh cho em biết, vì sao Trương Hân Nhiên nói anh như vậy, em nhớ rồi chứ, không cho nói ra ngoài."
Tiêu Nghị vội nói "Được được ... Tuyệt đối không nói."
Lô Chu nói: "Có người muốn khảo vấn em, kẹp ngón tay kẹp em cũng không thể nói, hiểu không?"
Tiêu Nghị nghĩ thầm làm sao có thể sẽ có người tới nghiêm hình bức cung tôi anh vì cái gì bị bệnh liệt dương... Căn bản không bao nhiêu người quan tâm cái này! Ở mặt ngoài nói "Hiểu, lấy sinh mệnh cả nhà của tôi đến uy hiếp kêu tôi nói anh vì cái gì cái kia... Tôi cũng không nói."
"Anh không... Cái kia!" Lô Chu hung tợn nói "Em ở trên Skype, nhìn thấy ảnh anh chụp với một cậu em trai trong một bộ phim, có phải hay không?"
"Đúng vậy đúng vậy." Tiêu Nghị nói "Anh thượng nhà sản xuất sao?"
Lô Chu ngô thanh, tựa hồ đang lo lắng như thế nào tìm từ, Tiêu Nghị nói "Cũng không có gì a. Anh là người bề trên, cái này không phải rất bình thường sao?"
Lô Chu nói "Anh không có cảm giác với nam nhân, cho tới bây giờ... Không!"
Tiêu Nghị "A."
Lô Chu còn nói "Sau lại một bằng hữu, chính là Trịnh Tiểu Thông, anh ta ra chủ ý cho anh, muốn hồng phải tiếp nhận quy tắc ngầm, nếu không sẽ không diễn được nhân vật tốt... Chính là muốn lão tử đi đối gia hỏa ghê tởm kia, như thế nào thượng a!"
Tiêu Nghị biết Trịnh Tiểu Thông là một thẳng nam, cả hài tử cũng có, không có khả năng lấy cái này đi chỉnh Lô Chu, liền nói "Đúng vậy, nếu anh không cảm giác với nam nhân, tại sao có thể ngạnh..."
Lô Chu nói "Trịnh Tiểu Thông khiến cho anh... Cho anh..."
Lô Chu nói không được nữa, Tiêu Nghị nghĩ thầm cái này thật là bát quái kinh thiên a, nhưng cậu không có cảm thấy muốn biết bí mật gì, ngược lại rất vui vẻ, phi thường vui vẻ. Bởi vì Lô Chu rốt cục tự nói với mình.
"Cho anh cái gì." Tiêu Nghị thích hợp thúc giục một câu "Cho anh giả thành nữ nhân sao?"
Lô Chu "Em bệnh thần kinh a! Không thích nam nhân cùng giả nữ nhân có ăn khớp sao? !"
Tiêu Nghị lập tức nói "Được được, anh tiếp tục nói."
"Kêu anh đi mua viên cẩu duyên chua..."
"Cái gì cái gì?"
Lô Chu nói danh từ đã vượt qua phạm vi lý giải của Tiêu Nghị, Lô Chu không kiên nhẫn nói "Tóm lại là một loại thuốc! Em chỉ cần biết cái kia là một loại thuốc là được!"
Tiêu Nghị nghĩ thầm thuốc gì thần kỳ như vậy, lên mạng tra một chút.
Lô Chu "Sau anh liền..."
Tiêu Nghị "Là Viagra (Thuốc bất lực cho nam) sao?"
Lô Chu gào thét "Không muốn nói cái tên kia!"
Tiêu Nghị suýt nữa bị dọa ngã xuống giường, một đầu hắc tuyến, Lô Chu còn nói "Anh liền đưa cho người kia, cứ như vậy."
Tiêu Nghị nói "Chính là cái đó và bệnh kia có quan hệ gì sao?"
Lô Chu nói "Có bóng ma tâm lý a! Em không biết sao? ! Trịnh Tiểu Thông còn nói nhắm mắt lại hít sâu bò lên, ba phút đồng hồ liền xong việc! Em có biết đối với một người không làm qua loại sự tình này, có ảnh hưởng? !"
Tiêu Nghị ước chừng có thể lý giải Lô Chu nói "Sau đó anh liền... Cái kia sao?"
Lô Chu tức giận nói "Có... Có một chút đi, cùng Trương Hân Nhiên cũng thử qua mấy lần, có đôi khi ngạnh không đứng dậy, cũng chỉ có thể tiếp tục uống cái kia..."
"... Viagra." Tiêu Nghị bổ sung.
"Không muốn nói cái tên đó!" Lô Chu vừa giận quát.
Tiêu Nghị "Được được được..."
Lô Chu nói "Ăn liền ngạnh, ngạnh liền sẽ phản xạ có điều kiện, ba phút đồng hồ ba phút đồng hồ... Ba phút đồng hồ xong việc... Khống chế không được, vì thế cùng Trương Hân Nhiên cũng thực nhanh liền... Ba phút đồng hồ liền... Cái kia. Cho nên hoặc là cái kia, hoặc là cái kia, không một lần bình thường, cô ta mới ác độc như vậy mà chửi bới anh, hiểu?"
Tiêu Nghị rốt cục hiểu được nói "Cái này chính là nhân tố tâm lý, không có gì nha, thả lỏng một chút thì tốt rồi."
Lô Chu nói "Hơn nữa anh nói chuyện luyến ái không được đầy đủ là vì vậy, Hân Nhiên cô ta... Ai. Bạn gái của em mỗi ngày chửi, em đều ngạnh đến đứng lên sao?"
"Ngạnh đến đứng lên a." Tiêu Nghị nói.
Tiêu Nghị nghĩ thầm anh mỗi ngày mắng tôi tôi đối với anh còn không phải ngạnh đến đứng lên... Cái này có cái ăn khớp sao?
Lô Chu "..."
Lô Chu trầm mặc một khắc nói "Nói như thế, Chu ca anh trước kia vì kiếm tiền bôn ba, cái gì diễn được đều nhận, rất mạnh mẽ, chưa từng có tâm tình đi yêu ai, cho nên các bằng hữu mới đưa cho anh ngoại hiệu gọi Lô Phát Tài."
"Hiện tại cũng không có tâm tình." Lô Chu nói "Hiểu chưa? Muốn tĩnh tâm, hảo hảo tìm kiếm một đoạn tình cảm, tâm tính là nổi, trong giới giải trí , cả trai lẫn gái, đều đeo mặt nạ, em quen biết một người, em có biết anh ta là người như thế nào không? Tựa như em sùng bái anh, sùng bái Lê Trường Chinh, kia cũng chỉ là mặt nạ để ngoại nhân nhìn thấy, em không nhìn thấy bộ mặt thật của đối phương, nhìn không thấy bất luận kẻ nào ..."
"Tôi quen biết anh." Tiêu Nghị cười nói "Biết bộ mặt thật của anh."
Lô Chu ngô thanh nói "Em biết nam thần của em, vì thế em liền tiêu tan, Trương Hân Nhiên, Ninh Á Tình, Lê Trường Chinh, Ô Hằng Cổ... Người em quen biết đều là như vậy. Anh vì nổi danh, vì làm nhân vật chính, cũng cùng người khác lên giường, em không thấy anh ghê tởm sao?"
"Không." Tiêu Nghị nói "Quen biết anh tôi trở nên càng yêu anh."
Lô Chu nói "Đó là em."
Tiêu Nghị "..."
"Không nói với em, anh là người bình thường, vô pháp cùng bệnh thần kinh giao lưu, đi ngủ đi." Lô Chu lại có điểm phiền, xoay người ngã xuống, không nói.
Tiêu Nghị còn muốn an ủi vài câu, bất quá nếu biết là xảy ra chuyện gì thì tốt rồi, cái này chính là nhân tố tâm lý, chỉ cần gặp phải người mình thích, khẳng định liền sẽ tốt, cái loại xúc động này quả thực ngăn đón cũng ngăn không được, cái gì cái này cái kia đều là vấn đề không đủ thích.
Sáng ngày thứ hai, Tiêu Nghị mới vừa rời giường lại nhìn thấy Lô Chu đã thu thập đồ đạc chỉnh chỉnh tề tề.
"Xuất viện." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị "..."
Lô Chu nói:"Nếu không xuất viện, anh liền..."
"Được." Tiêu Nghị lập tức nói "Tôi đi làm thủ tục xuất viện, đi thôi."
Tiêu Nghị biết nếu không xuất viện Lô Chu liền thật sự sẽ sinh khí, tuy rằng bác sĩ vẫn dặn dò bọn họ tốt nhất tiếp tục quan sát một đoạn thời gian, nhưng Tiêu Nghị biết Lô Chu tuyệt đối sẽ không muốn ở trong bệnh viện phát ngốc, vì thế làm tốt thủ tục xuất viện, có thể trở về nhà cậu vẫn rất vui vẻ, các y tá sôi nổi cùng cậu vui vẻ cười nói, trong bệnh viện lâu như vậy, Tiêu Nghị thập phần được hoan nghênh, còn cầm một cuốn tập, đưa cho Lô Chu kí tên.
Lô Chu ký xong, xuất viện cơ hồ không có ai biết hắn, hắn cũng không nguyện ý cùng nhân viên công tác trong bệnh viện chụp ảnh chung, bởi vì rất tiều tụy, hơn nữa cũng gầy rất nhiều, tóc dài không ít hơn nữa có chút loạn, râu mép cũng dài ra, cố ý để lại râu mép bên khóe miệng, nhìn qua giống đại thúc.
Về Bắc Kinh còn phải kiểm tra đúng giờ, hồi phục, bả vai còn đính đinh, ý của Tiêu Nghị là nghỉ ngơi một đoạn thời gian không đóng phim, nhưng Lô Chu ở nhà cũng nhàm chán, vả lại ba tháng không ra ngoài, tính tình càng ngày càng không tốt.
Tuy rằng hắn rõ ràng phiền toái, nhưng Tiêu Nghị có thể thấy được, vì thế liền tìm cách đùa đùa Lô Chu, để hắn vui vẻ chút, Lô Chu trải qua trận suy sụp này, cảm giác cả người đều không giống, hắn cơ hồ không mắng Tiêu Nghị, cũng rất ít gọi cậu, có một lần Tiêu Nghị xuống lầu, nhìn thấy Lô Chu rửa chén, nhất thời hoảng sợ.
"Tôi làm cho." Tiêu Nghị nói "Chu ca anh..."
"Như thế nào?" Lô Chu trừng cậu nói "Anh chỉ là hoạt động một chút, lâu lắm không động."
Lô Chu gầy hơn trước kia, nhà tạo mẫu tóc còn chưa tới xử lý, liền có loại suy sút hương vị ảnh đế, Tiêu Nghị tiếp nhận chén bắt đầu rửa, Lô Chu lại tới bàn ăn, cầm hoa quả gọt xoài.
Tiêu Nghị "..."
"Ăn đi."
Tiêu Nghị rửa bát xong, Lô Chu kêu cậu ăn xoài nói "Em ăn." Chính mình thì đứng dậy đi.
Tiêu Nghị có chút run sợ, tổng chỉ sợ đây là yên lặng trước bão táp nói "Chu ca... Anh như thế nào không mắng tôi?"
Lô Chu "..."
"Ăn a em!" Lô Chu giận dữ hét "Sợ anh hạ độc sao? !"
Vì thế Tiêu Nghị lúc này mới yên tâm thoải mái ăn.
Lô Chu tốt với Tiêu Nghị, cũng không phát hỏa với cậu, buổi tối mua đồ cư nhiên còn hỏi Tiêu Nghị.
"Em muốn mua gì không?"
Tiêu Nghị nhất thời thụ sủng nhược kinh, cảm thấy Lô Chu nhất định là bị người nào nhập hồn nói "Không không không... Không cần, Chu ca... Nha nha nha..."
Lô Chu nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị nói "Anh như vậy thật đáng sợ, không phải là chịu kích thích chứ... Anh hoàn hảo..."
Lô Chu ném Ipad, thâm hút một hơi, như muốn phát hỏa với Tiêu Nghị, vì thế Tiêu Nghị thập phần chờ mong nhìn hắn, chờ hắn rống mình.
"Em đi ngủ đi." Lô Chu lại khống chế được nói "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Tiêu Nghị "..."
Lô Chu khách khí như vậy, Tiêu Nghị ngược lại cảm thấy bọn họ không giống, đành phải nói "Được rồi..."
Tiêu Nghị tội nghiệp, Lô Chu nhìn cậu một cái, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại vẫn nhịn được.
Tiêu Nghị xoát Weibo, phát hiện đoàn phim hơ khô thẻ tre , thay đổi diễn viên, Ô Hằng Cổ cùng Lê Trường Chinh, cùng đoàn phim hơ khô thẻ tre, không @ Lô Chu, đối ngoại đều nói Lô Chu tái phát vết thương cũ, sợ chọc tới fan Lô Chu, không dám nhiều lời.
Trên Weibo của Lô Chu, chỉ có chia sẻ với bạn bè, là ảnh chụp phòng bếp, nội dung là rốt cục về đến nhà, năm nay sẽ càng thêm cố gắng, hảo hảo đóng phim, trên bàn có dĩa xoài.
Tiêu Nghị không chụp nhiều ảnh, trên Weibo của Lô Chu có câu: Xoài ăn thật ngon, năm nay tiếp tục cố lên, nhưng cũng muốn yêu quý thân thể, hoàn toàn bình phục rồi diễn.
Tiêu Nghị xoát đến xoát đi, một lát sau bắn ra gợi ý, Tiêu Nghị liền điểm khai nhìn, nhìn thấy Lô Chu cư nhiên trả lời hắn.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Ân, cám ơn em chiếu cố cho tới nay, hoàn hảo có em ở bên người.
Tiêu Nghị "! ! !"
Tiêu Nghị một khắc kia tâm tình nhất thời không biết như thế nào hình dung, nguyên lai là ý tứ này sao? Tính tình Lô Chu trở nên tốt như vậy, là bởi vì có mình làm bạn sao?
Tiêu Nghị nhìn thấy Weibo thiếu chút nữa liền khóc, vừa xót xa trong lòng lại hạnh phúc, để di động qua một bên, cậu tin tưởng Lô Chu nhất định có thể bình phục, về sau còn sẽ diễn nhiều, tiếp tục làm nam thần của mọi người.
Hôm nay, Tiêu Nghị liền nghiêm khắc dựa theo cố vấn vật lý trị liệu cùng kế hoạch chế định của chuyên gia dinh dưỡng, bồi Lô Chu tiến hành rèn luyện cường độ thấp cùng với điều dưỡng ẩm thực. Mấy ngày sau, Đỗ Mai gọi điện thoại, kêu Tiêu Nghị đi công ty một lần, chủ yếu là báo cáo tiến trình bình phục của Lô Chu, cùng với kế hoạch gần đây.
"Trong năm tốt nhất không nên đóng phim." Tiêu Nghị nói.
Đỗ Mai nói "Chủ yếu là muốn nhìn cậu ấy, hiện tại đã là tháng mười, năm nay 3 bộ phim truyền hình chỉ chọn 1 bộ, bị thương an dưỡng lại không bảo trì đề tài, nếu kéo dài tới sang năm, lực tuyên truyền sẽ nhỏ."
Tiêu Nghị không dám nhiều lời, loại sự tình này không phải cậu có thể làm chủ, Đỗ Mai lại hỏi "Chủ yếu là bản thân cậu ấy có muốn diễn không."
Tiêu Nghị nghĩ thầm lời này dì trực tiếp hỏi anh ấy không phải nhanh hơn sao, nhưng Lô Chu quả thật muốn diễn, hắn đang tích cực làm cho mình nhanh khỏe lên, cho dù bả vai trước kia bị thương một lần, để lại bệnh trạng, lần thứ hai ngã xuống lại là trí mạng, không thể mệt nhọc quá độ, thậm chí không thể tập thể hình.
Các vị thuốc, phẫu thuật, đính đinh đối với một người ảnh hưởng rất lớn, sẽ làm Lô Chu thoạt nhìn tiều tụy một chút.
"Anh ấy muốn diễn." Tiêu Nghị nói "Nhưng thể lực anh ấy không thể gánh vác, nhất là cảnh hành động."
Đỗ Mai nghĩ nghĩ nói "Cậu đem cái này mang về cho cậu ấy xem, nếu cậu ấy có hứng thú, kêu cậu ấy chọn một ngày rồi đến."
Tiêu Nghị lấy kịch bản, lật vài tờ nói "Đỗ tổng, tôi cảm thấy hiện tại không thích hợp, anh ấy cần nghỉ ngơi..." Tiêu Nghị nói xong câu đó phát hiện sắc mặt Đỗ Mai không tốt lắm.
"Thôi vậy." Đỗ Mai nói "Bộ phim này kỳ thật tìm Ô Hằng Cổ, tôi biết không thể miễn cưỡng Lô Chu, dù sao thân thể quan trọng, bất quá năm nay chỉ có một bộ phim truyền hình, tỉ lệ xem cùng danh tiếng đều không được, tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu ấy, cậu phải hiểu, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị có chút bất an, cậu nghĩ nghĩ nói "Tôi về hỏi ý anh ấy."
Đỗ Mai gật gật đầu, Tiêu Nghị biết mình nói như vậy, Đỗ Mai nhất định không vui, nếu là bình thường, cậu sẽ nói như vậy với Đỗ Mai nhưng hiện tại Tiêu Nghị đã cảm thấy Lô Chu quan trọng nhất, so với công tác quan trọng hơn.
Tiêu Nghị lấy kịch bản về, Lô Chu cũng không nhìn kịch bản nói "Được a, ngày mai em mang anh đi công ty một chuyến."
Tiêu Nghị nói "Hoặc là anh suy nghĩ thêm một chút đi? Anh cũng không thiếu tiền."
Lô Chu nói "Anh không thiếu tiền, mấu chốt là fan không thể chờ, em hiểu không? Hai năm không đóng phim, em liền quá khí, cứu đều cứu không được."
Tiêu Nghị nói "Thân thể anh có thể được không?"
"Ăn chút khổ tính cái gì." Tay trái đè vai phải Lô Chu nói "Quay phim bị thương thực bình thường, ảnh đế không bị thương."
Vì thế Lô Chu cả kịch bản cũng không nhìn liền ký hợp đồng, thù lao của hắn vẫn còn rất cao, không chút nào bởi vì bị thương mà cắt giảm, Đỗ Mai giống như là dự kiến, chỉ biết hắn sẽ tiếp, đều chuẩn bị tốt.
Tiêu Nghị còn có chút không quá cao hứng, Lô Chu hướng cậu nói "Em không biết, lần này anh bị thương, Đỗ Mai tổn thất lớn nhất, trên đường thay đổi người thù lao thấp không nói, tỉ lệ xem phim truyền hình cũng không nhất định có thể bạo, Lê Trường Chinh tên kia tuy rằng có thể diễn, nhưng cậu ta diễn phim truyền hình không được. Hiện tại phải xem có thể nâng Ô Hằng Cổ không."
Tiêu Nghị có chút đố kỵ, không quá hy vọng Ô Hằng Cổ có thể được nâng lên, nhưng Lô Chu lại rất có lòng tin, cảm thấy địa vị của mình căn bản sẽ không bị lay động.
"Đến, em đọc kịch bản đi." Lô Chu tùy tiện, về đến nhà liền ngồi xuống ghế sa lông.
Tiêu Nghị nở nụ cười, chuyên gia làm đẹp một bên mát xa mặt cho Lô Chu, Tiêu Nghị ngay bên cạnh đọc kịch bản cho hắn. Lô Chu phải nhanh một chút khôi phục đến tinh thần tốt nhất-- Tuy rằng lần này bị thương làm làn da hắn nhìn qua không tốt như vậy, cũng có lẽ là bởi vì hắn quả thật đến tuổi, không thể tái ăn cơm thanh xuân, phải chuyển hình. Sang năm, hắn đã là 33 tuổi .
Tiêu Nghị trước nhìn một lần kịch bản, phim này gọi 《 Bánh mì tình yêu 》, có chút giống 《 Nhà trọ tình yêu 》, Lô Chu diễn nhị thế tổ Lý Quang Minh không làm việc đàng hoàng, miệng ăn núi lở, một đám anh em mỗi ngày tìm hắn vay tiền, hỗn ăn hỗn uống, cuối cùng Lô Chu theo đuổi một nữ hài tử, đem toàn bộ của cải cho cô ta mới phát hiện nguyên lai nữ hài này là huynh đệ phái tới lừa tiền hắn.
Làm người ta ngoài ý muốn, kết cục cuối cùng của phim là trào lưu của sản phẩm trong nước-- Nhị thế tổ này mất hết gia tài, rốt cục phát hiện nữ hài vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh hắn bất ly bất khí, vì thế hoàn toàn tỉnh ngộ, cùng người yêu tương ái lẫn nhau, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, mở một cửa hàng bánh mì, ngụ ý bánh mì giống như tình yêu, tiền không quan trọng, gây dựng sự nghiệp trong tương lai cũng không có nhiều nghịch tập, chỉ có sinh hoạt bình bình đạm đạm.
"Phim này không tồi." Lô Chu nói "Kết cục Lý Quang Minh cùng bạn gái mở cửa hàng bánh mì?"
"Ân." Tiêu Nghị nói "Câu chuyện tình yêu rất bình thường, cải biên dựa vào một quyển ngôn tình."
Câu chuyện thực bình thản, yêu cầu diễn viên có vẻ lớn, yêu cầu bạn gái rất cao.
Kết quả Tiêu Nghị trăm triệu lần không nghĩ tới, người bạn gái kia cư nhiên lại tìm Ninh Á Tình, Lô Chu mới vừa tiếp nhận, Ninh Á Tình vào lúc ban đêm liền gọi điện thoại tới, Tiêu Nghị tiếp điện thoại, hai người ha ha ha nở nụ cười nửa ngày, Ninh Á Tình còn chủ động đi tìm nhà sản xuất, yêu cầu khách mời.
Lô Chu sao cũng được ngô thanh, Tiêu Nghị liền bắt đầu chuẩn bị tiến tổ, bộ phim này như trước quay ở Bắc Kinh, không cần lại đi Hoành Điếm. Nhưng tháng 11, Bắc Kinh bắt đầu hạ nhiệt độ, trong phim bốn mùa xuân hạ thu đông đều có, thân thể của Lô Chu lại chưa hoàn toàn bình phục, yêu cầu chuẩn bị sớm.
Tháng 11 khởi động máy, vẫn luôn quay một tháng, xong chuẩn bị năm mới, Tiêu Nghị đã có kế hoạch, năm mới năm nay khẳng định không phải ít, chuẩn bị mang Lô Chu đi Canada an dưỡng, bên kia không khí tốt, ăn cũng tốt, thuê phòng nhỏ, tự mình làm cơm ăn.
Hết thảy cũng tốt đẹp, thẳng đến khi khởi động máy, thứ tao ngộ nghiêm trọng nhất 50 năm qua của Bắc Kinh chính là dòng nước lạnh, Tiêu Nghị sắp bị đông lạnh thành băng, chỗ quay phim lại không có hệ thống sưởi hơi!
Đoàn phim lâm thời tìm điều hòa, người tiến người xuất, căn bản ấm không nổi, Tiêu Nghị giống thỏ tư cơ hút nước mũi, lui tại góc tường lạnh run.
"Tham ban!" Ninh Á Tình nói với Tiêu Nghị.
"Xin ... Chào... Á Tình tỷ...." Tiêu Nghị nhìn Ninh Á Tình, cậu đem toàn bộ quần áo của Lô Chu mặc ở trên người nói "Rất lạnh."
Ninh Á Tình dở khóc dở cười, một thân da thảo, ngồi ở bên cạnh Tiêu Nghị, hỏi Lô Chu tình hình gần đây, hiển nhiên phi thường lo lắng tiến trình bình phục của hắn, Tiêu Nghị chỉ không trụ nói không có việc gì không có việc gì. Một lát sau Lô Chu hóa trang đi ra, mặc áo ngủ, tựa như đại nam sinh ấm áp ở nhà.
"Tôi lên nha." Kỳ Yêu nhanh nhẹn thoát áo khoác, ném cho trợ lý, lại đây nhỏ mắt, Ninh Á Tình cùng Tiêu Nghị đồng thời hướng cô ấy nói "Cố lên!"
"Đừng quá khẩn trương." Ninh Á Tình cười nói "Nam thần của cậu hội tiếp cậu ."
Kỳ Yêu đắc ý cười cười, tiến lên, nhóm nữ hài tử đều nhìn Lô Chu, Lô Chu mặc áo ngủ quần ngủ mang dép lê, đắc nhân tâm ôn nhu đều phải hóa, tóc một lần nữa xử lý, dưới ánh đèn làn da cũng có vẻ không tồi.
Nhưng chỉ có Tiêu Nghị biết, lúc định trang, làm da của Lô Chu đã không còn tốt, hơn nữa bởi vì bị thương, cũng khuyết thiếu cảm giác toả sáng. May mà tỉnh lại một chút, vẫn là có thể.
Trong mấy ngày nay hiệu quả tiến bổ vẫn phải có.
Cảnh đầu là Lô Chu nghe được tin tức Ngải Ninh mang thai, nam nữ chính đối diễn.
Tiêu Nghị có chút lo lắng Lô Chu, hắn từ lúc từ phòng hoá trang gian ra tới, miệng vẫn luôn thì thào nhớ kỹ cái gì, tựa hồ là lời kịch, trước kia chưa từng có tình huống như vậy.
Tiêu Nghị hút lưu nước mũi, đứng ở bên người Ninh Á Tình, khẩn trương nhìn Lô Chu, nghĩ thầm nam thần, anh ngàn vạn lần phải nhập trạng thái a.
Lô Chu cùng Kỳ Yêu từng người dọn xong tư thế, đi ra, Lô Chu đã biết được Kỳ Yêu mang thai, Tiêu Nghị biết đây là một loại kỹ xảo biên kịch điện ảnh và truyền hình thường dùng, tức là tỉnh lược một đống lớn dong dài phía trước, người xem đã biết đến sự thật.
Thí dụ như nói: Một hồi là Kỳ Yêu ôm bụng, từ trong bệnh viện đi ra, sau đó cắt ra một đoạn Kỳ Yêu nói cho Lô Chu mình đã mang thai, sau đó chính là phản ứng của Lô Chu khi nghe được tin tức mang thai.
Ba một tiếng bản ghi chép tại trường quay bắt đầu.
"Cái gì?" Lô Chu nhìn Kỳ Yêu.
Kỳ Yêu mới vừa tích thuốc nhỏ mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Lô Chu.
"Tôi nói." Kỳ Yêu gằn từng tiếng nói "Tôi, có, thai."
Khóe miệng Lô Chu run rẩy, nhìn Kỳ Yêu, tiện đà chuyển qua, thản nhiên nói "Vậy lấy nó ra."
Toàn trường "..."
Trầm mặc vài giây, nhân viên công tác bộc phát ra một trận cười to.
"Lấy ra..." Ninh Á Tình sắp bị cười điên, Tiêu Nghị cũng nhịn không được cuồng tiếu, đạo diễn trêu ghẹo "Là phá thai hay là sinh ra, muốn lấy cái gì ra?"
Lô Chu này mới ý thức tới mình ghép từ, dở khóc dở cười, khoát tay nói "Thực xin lỗi, nhớ lầm."
Tiêu Nghị biết Lô Chu vừa nghĩ phá thai lại muốn sinh ra, trong lúc nhất thời nhớ lộn, nhưng là ghép từ này thật sự thực buồn cười, hai người một lần nữa đứng vững vị trí.
"Tôi, có, thai."
Lô Chu "Vậy phá thai đi."
Hoàn hảo Lô Chu cũng không nói gì thành "Bỏ nó đi", nếu không Tiêu Nghị thật sự muốn cười điên, Kỳ Yêu dậm chân trên sàn nhà, mang theo nước mắt cả giận nói "Đây là hài tử của anh a!"
"Đừng kích động như vậy." Lô Chu lạnh lùng nói "Dậm chân như vậy không sợ trượt thai sao?"
Tiêu Nghị "..."
Ninh Á Tình "Kịch bản này... Ai viết, tôi nghe không được..."
Câu này ngược lại không có nói sai, nhưng Tiêu Nghị cảm thấy Lô Chu có chút không đúng trạng thái, không giống bình thường một chút liền biến hóa nhanh chóng, chân chính biến thành nhân vật chính.
"Anh biết không?" Kỳ Yêu nói "Bạn bè đều khuyên nhủ tôi phá thai... Thực xin lỗi, tôi cũng nhớ lầm ..."
Lô Chu phù một tiếng bật cười, Kỳ Yêu lạnh đến phát run, đi uống chút nước ấm, quản lý đi lấy quạt gió. Lô Chu cùng Kỳ Yêu đều không đúng trạng thái, cảnh đầu cần hòa hợp, nhưng bản năng của Tiêu Nghị cảm giác có một chút không ổn.
Bình thường vô luận là diễn gì, Lô Chu vừa lên đều có thể nháy mắt nhập diễn, nhưng hôm nay hắn cùng Kỳ Yêu phát huy không quá bình thường.
Lần thứ ba, Kỳ Yêu dần dần tìm được trạng thái, Lô Chu mang theo tươi cười vô lại nói "Vậy cô sinh nó ra, tôi dưỡng, đi đi?"
Kỳ Yêu biến sắc, kinh ngạc nhìn Lô Chu, Lô Chu nhấc lông mày, lười biếng nói "Nhưng tôi sẽ không kết hôn với cô."
Kỳ Yêu không trụ thở dốc, sắc mặt thuấn biến, Tiêu Nghị nghĩ thầm Kỳ Yêu diễn rất tốt a. Cô ấy lui một bước, Lô Chu tươi cười mang theo châm chọc nói "Hài tử đi với cô, tôi trả tiền cho cô, hài tử về với tôi, cô không cần phải xen vào."
Kỳ Yêu phẫn nộ, ẩn nhẫn cùng không cam, càng nhiều hơn là bị vũ nhục tức giận.
"Như thế nào?" Lô Chu lẩm bẩm nói, tiện đà dùng ngón tay trạc trạc bụng Kỳ Yêu, tiện đà kẹt.
Hai giây sau, đạo diễn hô cắt, Lô Chu nói "Thực xin lỗi, quên từ."
Kỳ Yêu nghỉ ngơi một hồi, Lô Chu lại đây nhìn kịch bản, lại bắt đầu lại từ đầu một lần, lần này Lô Chu quả thật không đúng trạng thái, cả Ninh Á Tình cũng phát hiện, Ninh Á Tình tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cũng không nói gì.
"Hài tử nếu về với cô..."
Tiêu Nghị vẫn luôn khẩn trương nhìn chằm chằm Lô Chu, hắn một khi lộ ra chần chờ, Tiêu Nghị lập tức đem kịch bản sau lưng giơ lên, mặt trên viết ba chữ "Phí Phụng dưỡng " .
"... Tôi cho cô phí phụng dưỡng." Lô Chu thản nhiên nói "Hài tử nếu về với tôi, cô không cần phải xen vào."
Kỳ Yêu thở dốc, chảy nước mắt, không trụ phát run.
Lô Chu lại dùng ngón tay trạc trạc bụng cô ấy nói "Huống chi tôi còn không biết, hài tử có phải là của tôi hay không."
"Cắt." Đạo diễn nói.
Tiêu Nghị nhẹ nhàng thở ra.
Đạo diễn "NG, làm lại."
Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền muốn đi đâm tường.
Lô Chu tựa vào bàn bên cạnh uống nước ấm, đạo diễn đi qua nói mấy câu, Lô Chu gật đầu tỏ vẻ biết, Tiêu Nghị lập tức ở đây biên bá bá bá dùng đầu bút viết xuống từ mấu chốt chia lời thoại cảnh này làm 5 tờ, lại bắt đầu, Tiêu Nghị thủy chung cầm giấy, đứng xa xa cho Lô Chu nhìn.
Chuyện cậu lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, Lô Chu lần trước đụng đầu không phải không có di chứng, hắn nhớ rõ mọi người, duy độc lời thoại trong trí nhớ có chút sai lầm -- Không phải hoàn toàn không nhớ rõ mà là cần nhớ rõ.
Tưởng tượng, dừng lại, cảm giác nháy mắt không còn.
Lô Chu chỉnh một hồi từ đầu tới đuôi đều có điểm mất tự nhiên, đạo diễn nhìn thấy Tiêu Nghị cầm giấy, xa xa tìm góc độ cho Lô Chu nhìn, lại không nói gì.
Nhân viên công tác nhỏ giọng nghị luận vài câu, Tiêu Nghị trong lòng ứa mồ hôi, biết làm như vậy không khác gì để người khác biết Lô Chu không nhớ rõ lời thoại, nhưng coi như mình không cần chiêu này, Lô Chu cũng sẽ lộn câu hoặc lộn từ, hơn nữa không biết sẽ kẹt ở chỗ nào.
Có đôi khi lời thoại đều nhớ rõ, nhưng là quên trong đó một câu hoặc một cái từ.
Lô Chu hoàn toàn không đúng trạng thái, nhiều lần làm lại, đạo diễn rốt cục cho qua, trong lòng Tiêu Nghị tảng đá lớn không chỉ không rơi xuống đất, ngược lại càng lo lắng. Cảnh tiếp theo là Kỳ Yêu ở trong phòng làm việc tìm kiếm đồ vật, Lô Chu xoay người bước nhanh đi ra.
Tiêu Nghị cùng Lô Chu đứng ở trong hành lang gió lạnh lạnh thấu xương, Lô Chu thời gian này căn bản cái gì đều không cần phải nói, hắn mệt mỏi vuốt tóc ngắn nói "Đưa kịch bản cho anh xem."
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM BÀI TRỢ LÝ
Ficción General♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪ KIM BÀI TRỢ LÝ ✿ ** ĐÂY LÀ THỂ LOẠI TRUYỆN BOY LOVES ( ĐAM MỸ, NAM X NAM), SUY NGHĨ TRƯỚC KHI XEM ** ĐÂY LÀ BẢN PHI THƯƠNG MẠI. KHÔNG KINH DOANH VỚI MỌI HÌNH THỨC Thể loại: hiện đại, giới giải trí, 1x1 Bệnh chó dại công x phun tào đế...