Bác sĩ đẩy cáng vọt vào phòng giải phẫu, Tiêu Nghị ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, cả người phát run, thở dốc, cơ hồ muốn nôn mửa, Đỗ Mai mang giày cao gót một đường vọt vào hành lang, giám chế cũng tới, ai cũng không dám nói chuyện.
"Tình huống thế nào." Đỗ Mai run rẩy nói.
"Bả vai dập nát, gãy xương." Tiêu Nghị thoáng bình tĩnh trở lại, dùng thanh âm run rẩy nói "Não chấn động... Nước ứ đọng trong đầu, bệnh viện nhân dân Đông Dương không có biện pháp phẫu thuật, giữa trưa hôm nay chuyển tới."
Đỗ Mai khóc lên, Lý Diệp an ủi cô ấy, mấy người đi lên thay phiên ôm cô ấy, Tiêu Nghị khóc đến không kềm chế được, trong tay nắm bùa hộ mệnh bọn họ ởThái Lan xin được, âm thầm cầu nguyện, cái gì cũng tốt, cầm mạng của tôi đi, đừng để anh ấy chết...
"Người nhà ký tên." Bác sĩ đẩy cửa đi ra nói "Lập tức phẫu thuật."
"Không có người nhà ở đây." Đỗ Mai nói "Mẹ của cậu ta ở nước ngoài, tôi đã gọi điện thoại, hiện nay liên lạc không được người."
"Tiêu Nghị." Lý Diệp nói "Em ký tên cho cậu ấy đi."
Bác sĩ hoài nghi nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị liền tiếp nhận bút, mọi người đều đồng ý, ký tên của mình "Có thể hồi phục không?"
Bác sĩ không trả lời, xoay người đi vào.
Phẫu thuật ước chừng tiến hành khoảng 8 tiếng, ngoài phòng giải phẫu một mảnh yên tĩnh. Quản lý nhỏ giọng nói "Mọi người ăn cơm đi."
Đỗ Mai ừ một tiếng, cùng giám chế đi trước, Lý Diệp ngồi xuống bên người Tiêu Nghị, sờ sờ đầu của cậu tỏ vẻ an ủi, cái gì cũng không nói, Tiêu Nghị nói "Thực xin lỗi, để... Mọi người phiền toái lớn như vậy."
Lý Diệp thở dài ý bảo không cần giải thích, Tiêu Nghị một bên nghẹn ngào, một bên giương mắt nhìn Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh cũng khóc, khoát tay ý bảo không quan hệ.
"Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Thông." Tiêu Nghị nói "Chu ca trước khi hôn mê nói vậy trên xe cứu thương."
Lô Chu nằm ở trên xe cứu thương, đưa đến Thượng Hải, nắm tay Tiêu Nghị, hướng cậu nói "Trịnh", Tiêu Nghị liền biết Lô Chu lo lắng, muốn tìm người thay mình, cũng biết mình ngã như vậy, không thể quay.
Lý Diệp nói "Cậu ấy có vài người bạn tốt, Đỗ Mai đã đi gọi, hiện nay không biết tình huống, ngàn vạn lần không thể để nhiều người biết."
Tiêu Nghị gật gật đầu, Lý Diệp nói "Khiêm tốn làm chính."
Phòng phẫu thuật mở cửa ra, hộ sĩ đẩy Lô Chu nằm ở trên giường bệnh đi ra.
"Có cần ICU không?" Tiêu Nghị run rẩy hỏi.
"Tình huống tốt đẹp." Bác sĩ nói "Bây giờ đưa đến phòng bệnh, quan sát tình huống là được, có thể tỉnh lại sẽ không có vấn đề."
Tất cả mọi người thở một hơi, từ buổi sáng gặp chuyện không may đến hiện tại, liên tục 16 tiếng, toàn bộ đoàn phim đều mây đen bao trùm, Lô Chu bị đưa vào trong phòng bệnh, đeo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, bên cạnh một đống dụng cụ đích đích đích vang, Tiêu Nghị an vị trên ghế bên cạnh giường bệnh ngẩn người.
Lô Chu làm xong phẫu thuật phi thường tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, một chút cũng không có hình mẫu bình thường của nam thần, thái dương còn quấn khăn trùm đầu, Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, nhịn không được lại khóc lên, tiện đà ghé vào trên giường bệnh, không tiếng động mà nghẹn ngào, nâng mắt, nhìn Lô Chu hôn mê bất tỉnh.
Hy vọng duy nhất của cậu chính là Lô Chu nhanh tỉnh lại, sau đó mắng cậu.
Đỗ Mai trở lại, tiến vào xem qua, sờ sờ bả vai Tiêu Nghị, ý bảo cậu phải bình tỉnh.
Tiêu Nghị nghe thấy Đỗ Mai cùng đạo diễn, giám chế ở bên ngoài nói chuyện, một lát sau lại có người đến, như là người trong công ty điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư cũng phái người tới, mọi người ở bên ngoài trực tiếp thương lượng kế tiếp làm như thế nào, cuối cùng bác sĩ nói "Họp đi ra bên ngoài! Người bệnh cần nghỉ ngơi!"
Thanh âm bên ngoài ngừng lại.
Tiêu Nghị ghé vào trước giường bệnh, nắm tay Lô Chu, không biết qua bao lâu, Lê Trường Chinh mang theo cơm chiên đưa cho Tiêu Nghị, ngồi ở một bên nói "Cậu ăn một chút gì đi."
Tiêu Nghị cũng có chút mệt mõi , cậu biết vào lúc này, nhiều ít phải ăn một chút gì, hộ lý lại đây đăng ký, Đỗ Mai lại thỉnh người trong bệnh viện, toàn bộ giám thị tình huống của Lô Chu. Nơi này là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, mọi người cố gắng hết sức để hắn có thể tỉnh lại chứ không phải mặc cho số phận.
"Thực xin lỗi." Lê Trường Chinh áy náy nói "Vốn người té xuống phải là tôi. Ngay lúc đó không cách nào treo hai sợi dây thép, tôi cũng không nhảy qua, không ai nghĩ đến nơi đó sẽ rơi."
Tiêu Nghị nói "Chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể kỳ vọng anh ấy có thể tỉnh lại."
Lê Trường Chinh trầm mặc một khắc, tiện đà nói "Đúng, cậu nói đúng, anh ấy nhất định có thể khỏe lên."
Tiêu Nghị ăn nửa cặp lồng cơm nói "Cơm chiên dương châu này ăn ngon."
Lê Trường Chinh nói "Chờ anh ấy tỉnh, chúng ta cùng đi ăn."
Tiêu Nghị gật đầu nói "Được."
Tiêu Nghị không khóc, khóc cũng không hữu dụng, ngược lại miệng khô, Lô Chu nhất định có thể qua khỏi, hắn là một người lợi hại, quả thực như siêu nhân, cái gì cũng tốt, cái gì cũng hiểu, còn cường đại như vậy.
Cậu có thể minh bạch tâm tình của Lê Trường Chinh, hôm nay có một chút ngoài ý muốn, nếu người trợt xuống là Lê Trường Chinh, như vậy người khác hồng có nhiều tiền hơn nữa, ngã như vậy cái gì cũng không còn.
Lê Trường Chinh cùng Tiêu Nghị liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng bệnh, một lát sau, nhà sản xuất tiến vào, kêu Lê Trường Chinh đi ra ngoài.
Tiêu Nghị thật sự không chịu được, ghé vào bên người Lô Chu, nắm ngón tay của hắn, cứ như vậy nằm úp sấp.
"Tiêu Nghị." Lý Diệp ghé vào lỗ tai cậu nói.
Tiêu Nghị ngẩng đầu, sắc trời đã sáng, từ lúc Lô Chu gặp chuyện không may, cả người cậu đều vô tri vô giác, lại có nam nhân ba mươi mấy tuổi tiến vào nói "Tình huống thế nào?"
Tiêu Nghị nói "Chờ tỉnh lại sẽ không sao, Tiểu Thông ca."
Vào đúng là Trịnh Tiểu Thông, bạn tốt của Lô Chu, anh ta hướng Tiêu Nghị gật gật đầu, lại hướng Đỗ Mai nói "Tôi đây liền tiến tổ ký hợp đồng?"
Đỗ Mai nói "Tiểu Thông cậu cùng đạo diễn đi thôi, cảnh đã diễn phải quay lại, tôi sợ thời gian của cậu không khớp."
Trịnh Tiểu Thông hướng Tiêu Nghị nói "Tiêu Nghị, Lô Chu tỉnh cậu gọi điện thoại cho tôi."
Tiêu Nghị vội gật đầu, biết đoàn phim thỉnh người cứu tràng, chuyện Lô Chu phân phó rốt cục có công đạo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Nghiêu cũng tiến vào, Lý Diệp liền đi ra ngoài, đóng cửa lại, một lát sau Ô Hằng Cổ cùng người đại diện của anh ta cũng tiến vào. Trong phòng bệnh liền dư lại bọn họ.
"Như vậy." Đỗ Mai nói "Lô Chu tỉnh lại, mặc kệ tình huống như thế nào đều gọi điện thoại cho chúng tôi, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị "Vâng."
Lâm Nghiêu nói "Tôi bồi ở bệnh viện."
Đỗ Mai nói "Tôi thỉnh hộ lý, buổi tối chuyển phòng bệnh cho cậu ấy, Lâm Nghiêu anh cùng Tiêu Nghị thay phiên, bảo đảm bên cạnh cậu ấy tùy thời có một người của chúng ta là được."
Tiêu Nghị "Vâng."
Đỗ Mai nói "Tôi tới đoàn phim một chuyến."
Tiêu Nghị đứng dậy nói "Vất vả, Đỗ tổng."
Đỗ Mai không nói chuyện, gật gật đầu đi, một lát sau đạo diễn, giám chế, Lê Trường Chinh lại đây cáo biệt, diễn khởi động máy, mỗi ngày tổn thất mấy chục tới trăm vạn, chậm trễ không nổi, phải lập tức nghĩ biện pháp tiếp tục, toàn bộ đoàn phim nhịn một đêm, Tiêu Nghị có chút lo lắng bọn họ trên đường lái xe ngủ gà ngủ gật, thẳng đến buổi sáng 10 giờ, bên kia gửi tin nhắn, nói bình an, Tiêu Nghị mới yên tâm.
Lâm Nghiêu đi lấy cơm, bác sĩ lại đây ghi chép số liệu, Tiêu Nghị không dám hỏi nhiều, chỉ ghé vào bên giường bệnh của Lô Chu.
Dương quang mùa hè sau 12 giờ xuyên thấu qua song sa chiếu vào, Tiêu Nghị đem mặt chôn ở bên cạnh Lô Chu, nắm bàn tay to lớn của hắn, ngón tay Lô Chu giật giật, tiếp, hắn giơ tay lên, sờ sờ đầu Tiêu Nghị.
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM BÀI TRỢ LÝ
General Fiction♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪ KIM BÀI TRỢ LÝ ✿ ** ĐÂY LÀ THỂ LOẠI TRUYỆN BOY LOVES ( ĐAM MỸ, NAM X NAM), SUY NGHĨ TRƯỚC KHI XEM ** ĐÂY LÀ BẢN PHI THƯƠNG MẠI. KHÔNG KINH DOANH VỚI MỌI HÌNH THỨC Thể loại: hiện đại, giới giải trí, 1x1 Bệnh chó dại công x phun tào đế...