CHƯƠNG 49 ლ(¯ロ¯ლ)

2.3K 69 5
                                    

    "Đi thôi." Tiêu Nghị nói "Bản thảo đưa cho anh, không sao đâu, đến lúc đó em cùng Sài đạo đến hàng cuối cùng nhìn anh."
Lô Chu không nói gì, Đỗ Mai lấy bản thảo, Tiêu Nghị sợ Lô Chu lên sân khấu quên từ nói "Có thể nhớ rõ không?"
"Có thể." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị nói "Việc của chúng ta trở về lại nói, em là do anh nâng lên, anh thay em lấy thưởng."
Lô Chu mỉm cười nói "Đây là giải thưởng của toàn bộ đoàn đội, trước mặt Sài đạo em không thể khiêm tốn chút sao?"
Sài đạo cười ha ha, khoát tay nói không quan hệ, các cậu tán gẫu đi, vì thế cùng Đỗ Mai đi ra ngoài, Tiêu Nghị ngại ngùng nói "Đúng, là tác phẩm của Trần lão sư."
Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, lại nhìn bản thảo trong tay.
"Em chờ anh báo thù cho em." Lô Chu nói "Không chỉnh chết Tề Toàn cùng Thường Thế Thanh anh không lăn lộn trong vòng luẩn quẩn."
Tiêu Nghị nói "Được a, bất quá vẫn nhớ bản thảo đi."
"Hoàn hảo." Lô Chu cùng Tiêu Nghị ở phía ngồi đối diện trên ghế salon, Lô Chu nói "Em nghe Lê Trường Chinh nói gì đó không?"
"Không." Tiêu Nghị nói "Em chỉ cảm thấy hôm nay tới nhất định sẽ có thu hoạch, không biết vì sao, trực giác... Quay bộ phim điện ảnh này vất vả như vậy, tuy rằng thụ chúng không nhiều lắm, bất quá thứ tốt chính là thứ tốt... Cho nên..."
Tiêu Nghị có chút áy náy, phim điện ảnh này cuối cùng cũng không thể giúp Lô Chu lên làm ảnh đế, ngược lại cho cậu chút hoài niệm.
Bất quá nhân sinh mênh mông, còn thực dài, sau này bọn họ còn có rất nhiều thời giờ, rất nhiều cơ hội, có thể cố gắng.
Quang mang vạn trượng, ngọn đèn huy hoàng, lễ trao giải bắt đầu.
Lô Chu cùng Lê Trường Chinh ngồi cùng một chỗ, Lê Trường Chinh nhỏ giọng hỏi "Không có việc gì chứ."
Lô Chu nói "Bị đánh."
Lê Trường Chinh thấp giọng nói "Tôi tìm người đánh."
Lô Chu thấp giọng nói "Đừng, tôi muốn chỉnh đến khi hai người bọn họ chết mới thôi."
Tiêu Nghị ngồi một hồi, đầu còn có chút đau, dùng chút thuốc rựu lau lau, Địch Nhạc gõ cửa tiến vào nói "Đi, tôi dẫn cậu đi xem. Á Tình nhận thưởng."
Tiêu Nghị đi theo Địch Nhạc, đi đến hàng cuối cùng trong hội trường, nơi này tất cả đều là phóng viên.
"Nữ chính xuất sắc nhất -- "
Nhịp trống dày đặc vang.
"Ninh Á Tình!" Khách quý đọc ba chữ kia nói "《Chuyện cũ Lâm Chi 》."
Toàn trường điên cuồng vỗ tay, không ít người kích động hô to, Ninh Á Tình chân thành đi lên đài, dưới ánh đèn xinh đẹp đến quả thực không ai bì nổi, nét mặt toả sáng.
"Năm nay là một năm bùng nổ tác phẩm của cô." Vị lão giáo sư cười nói "Hữu bao hữu biếm, nhất là tại 《 Chuyện cũ Lâm Chi 》, cô sắm vai nhân vật Trác Mã, tôi nhìn thấy võng hữu cổ vũ, đương nhiên cũng có rất nhiều người tỏ vẻ bất đồng. Á Tình, cô có gì muốn nói với mọi người không?"
"Có người nói." Ninh Á Tình cười nói "Giới giải trí chính là giang hồ, đao quang kiếm ảnh, khoái ý ân cừu."
"Đối với chuyện này." Ninh Á Tình nói "Tôi chỉ muốn nói, trả giá sẽ có hồi báo, người giang hồ chính là một người tự do tự tại. Tự do tự tại diễn xuất, tự do tự tại sinh hoạt, thời gian sẽ chứng minh hết thảy."
Phía dưới lại bắt đầu điên cuồng vỗ tay.
"Cám ơn tất cả bằng hữu đã làm bạn với tôi." Ninh Á Tình nói "Cám ơn quản lý công ty, cũng cảm tạ các fan."
Ba năm trước đây, lần đầu tiên Ninh Á Tình làm nữ chính chính là trong phim 《 Kỵ binh băng hà đi vào giấc mộng 》, Tiêu Nghị nhìn Ninh Á Tình, trong lúc nhất thời cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, không biết nói như thế nào, lúc đó, cô ấy vừa mới tiến tổ, còn cẩn thận thái độ với Lô Chu, không nghĩ tới trong ba năm này, đã trở thành diễn viên với sự hậu thuẫn cường đại của đạo diễn cùng nhà đầu tư.
"Có loại cảm giác học sinh của mình xuất đạo không?" Sài đạo cười nói.
"Có một chút." Tiêu Nghị nhịn không được một mình ở nơi đó cười ngây ngô, quả thật có chút, tuy rằng cậu vẫn chưa giúp Ninh Á Tình cái gì nhưng làm bạn với một người trưởng thành, cái loại tình cảm này cũng thực tốt đẹp.
Có người thành công xong sẽ quên gốc, có người thì thập phần nhớ tình bạn cũ, Ninh Á Tình chính là người nhớ tình bạn cũ, xuất đạo xong, ai tốt với cô ấy, ai không tốt với cô ấy, cô ấy đều nhớ rõ, năm đó tại đoàn phim, Lô Chu có một chút ân tình với cô ấy, cùng với Tiêu Nghị mấy lần rộng lượng không so đo đều làm cô ấy ghi nhớ trong lòng.
Địch Nhạc nói "Tôi nghe nói Phát Tài ca có scandal với cô ấy, thiếu chút nữa cùng cô ấy trở mặt?"
"Đúng." Tiêu Nghị nói "Kỳ thật Chu ca lúc diễn cảnh đầu cùng chị ấy có chút không thể đối phó, có thể là bởi vì tôi thân với chị ấy, Chu ca cuối cùng mới không nói gì. Đương nhiên chị ấy diễn thực nghiêm túc, Chu ca thực tôn kính những người có tài hoa hơn nữa công tác nghiêm túc, mặc kệ có phải tân nhân hay không."
"Cám ơn Á Tình." MC nói "Tôi có thể hỏi câu này là ai nói không?"
Ninh Á Tình thản nhiên mỉm cười với màn ảnh, đi xuống đài, không trả lời vấn đề này, MC còn nói "Lão sư xin dừng bước, còn có một giải thưởng thỉnh ngài 'Thuận tiện' công bố."
"Kỳ thật tôi cảm thấy Hồ Dương diễn xuất không được." Tiêu Nghị nói.
Địch Nhạc nói "Có người nâng anh ta, anh ta lại cẩn thận, chưa bao giờ đắc tội với người..."
"Nam chính xuất sắc nhất." Lão giáo sư nhìn giấy, nhìn một hồi, lại nhìn quét các nam nhân đang ngồi ở dưới.
Lô Chu bất đắc dĩ cười, nhìn về phía Hồ Dương, chuẩn bị sẵn sàng, thân thể hơi hơi cúi xuống, muốn đứng lên ôm Hồ Dương, chúc mừng anh ta có giải thưởng.
Hồ Dương không phát hiện, còn cùng Trịnh Tiểu Thông nói chuyện.
"Lô Chu!" Lão giáo sư nói "Tác phẩm nhập vây《 Tần Sơn 》!"
Lời của lão giáo sư rơi xuống, toàn bộ hội trường nháy mắt tràn ngập tiếng nhạc trong 《 Tần Sơn 》, TV trên tường xuất hiện cao nguyên hoàng thổ mênh mông vô bờ.
Vương Căn Bảo quỳ gối trước mộ phần, bóng dáng thê lương kéo đàn nhị, gió cuốn tàn diệp. Toàn bộ sân khấu hội trường dùng đặc hiệu biến hóa thành gió thu hiu quạnh, lá vàng đầy trời, cùng với trời cao cùng cánh đồng rộng vô biên vô hạn!
Thu lai trường thiên khoát, nhất khứ cửu vạn lý!
Toàn trường không khí bạo lên mà ngay cả Tiêu Nghị cùng Địch Nhạc đang nói chuyện, nháy mắt cũng sững sờ, Địch Nhạc giương miệng, một lúc lâu không phục hồi lại tinh thần.
Lô Chu còn có chút không phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời quên đứng lên, màn ảnh chuyển hướng mặt của hắn.
"Nam chính xuất sắc nhất, Lô Chu! Tác phẩm 《 Tần Sơn 》!" MC vừa cười vừa cường điệu nói lại.
Lô Chu đã hoàn toàn ngốc, biểu tình có chút giống đại nam hài không biết làm sao, Lê Trường Chinh lập tức đẩy đẩy hắn, kêu hắn đứng lên, Lô Chu có chút mê man đứng dậy, quay đầu lại nhìn, nhìn một vị đứng ở cuối thính phòng.
Tiêu Nghị ôm Địch Nhạc, khóc bù lu bù loa.
Trịnh Tiểu Thông đứng lên, ôm chầm Lô Chu, sau đó là Lê Trường Chinh, Hồ Dương lập tức khôi phục trấn định, bài trừ tươi cười, đứng dậy ôm Lô Chu, Lê Trường Chinh vỗ vỗ bả vai Lô Chu, ý bảo hắn nhanh đi lên.
Lô Chu lấy lại bình tĩnh, cảnh sắc của TV trên tường biến đổi, toàn bộ hội trường tất cả đều là đặc hiệu cánh hoa bay vô cùng xinh đẹp, hiện ra mùa xuân lúc Vương Căn Bảo ngồi trong sân, con cháu cả sảnh đường.
Khuôn mặt anh tuấn của Lô Chu xuất hiện, nhìn bọn nhỏ cười.
Lô Chu đi lên lĩnh thưởng, trong mắt mang theo nước mắt, âm nhạc dừng lại, toàn trường yên lặng.
"Lĩnh thưởng như vậy rất dọa người ." Địch Nhạc tại thính phòng nói.
Tiêu Nghị từ từ nhắm hai mắt, tựa vào trên tường, nhịn không được khóc, một khắc cũng dừng không được.
"Lô Chu." MC cười nói "Chúng ta vẫn nên trao giải trước, mời lão sư."
"Đây là một giải thưởng bị trễ." Lão giáo sư nói "Năm đó cậu là người ưu tú nhất trong hệ cũng là học sinh chăm chỉ nhất, sau 《 Hồi đầu tiến 》, cậu vắng mặt trên màn ảnh mười năm, hiện tại lại trở lại, hoan nghênh cậu trở về, Lô Chu!"
Toàn trường bộc phát ra một trận vỗ tay điên cuồng, mọi người ồn ào.
Lão giáo sư còn nói "Hy vọng cậu về sau có thể ở trên đường diễn nghệ, kiên định tiếp tục."
Lô Chu vội tiếp nhận giải thưởng, theo bản năng nói "Cám ơn lão sư."
Toàn trường cười vang, lão giáo sư cười nói "Á Tình nói không sai, không thẹn với lương tâm, tự do tự tại, cố gắng nhất định sẽ có hồi báo."
MC làm thủ thế nói "Lô Chu có cái gì muốn nói không?"
Lô Chu rốt cục trấn định xuống dưới, nhìn quét toàn trường liếc mắt một cái.
"Đến chưa?" Lô Chu cầm cúp, có chút không biết làm sao giơ giơ nói "Thấy được không?"
Hắn nhìn quét toàn trường, máy quay quay khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nước mắt của hắn.

KIM BÀI TRỢ LÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ