Buổi chiều 5 giờ, trong công ty, cả người Lô Chu đều phi thường tiều tụy.
"Đi nơi nào?" Lô Chu nói.
"Không biết." Đỗ Mai nói "Vừa mới họp, cậu ấy nói muốn từ chức, Lâm Nghiêu tiếp điện thoại, nói nhìn kỹ hẵng nói. Cậu đuổi cậu ấy đi? Lâm Nghiêu kêu cậu ấy đến công ty, cậu ấy cũng không đến, Lâm Nghiêu kêu cậu ấy nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đến lúc đó lại nói."
Lô Chu "..."
Đỗ Mai nói "Điện thoại của cậu ấy tắt máy, bên kia có trả lời, là một cuộc điện thoại công cộng. Lô Chu? Từ từ! Ai!"
"Không phải tôi nói cậu." Đỗ Mai đứng ở trong hành lang nói "Cậu hôm nay phát hỏa lớn như vậy với cậu ấy làm gì? Sự kiện kia vốn là có thể thương lượng, Tiêu Nghị quỳ ở trên đường, nếu không phải Ninh Á Tình kéo cậu ấy một phen, paparazzi đã đi theo các cậu..."
Lô Chu lắc mình vào thang máy.
Chạng vạng 6 giờ, sân bay Bắc Kinh.
Tiêu Nghị ở sân bay mua được vé, tiện đà đi gửi vận chuyển.
Lúc kiểm tra an toàn, nhân viên công tác tò mò nhìn cậu.
"Tiêu Nghị." Nhân viên công tác nói.
"Đúng vậy." Tiêu Nghị bất an nói.
Nhân viên công tác gật gật đầu, Tiêu Nghị đi qua.
Tiêu Nghị tổng cảm thấy hôm nay toàn bộ thế giới đều có điểm gì là lạ, máy bay tối nay, đến tối 11 giờ rưỡi mới cất cánh, Tiêu Nghị đành phải mua mì ăn liền, khom người đổ nước sôi, lúc rót nước sôi, lại phát hiện vài lữ khách theo dõi cậu mà còn nhỏ giọng nghị luận.
Tiêu Nghị "? ? ?"
Tiêu Nghị gãi gãi đầu, không có tâm tình chú ý xung quanh, đến Vũ Hán vào 2 giờ sáng, đến lúc đó không ngồi xe, di động cũng ném, không có biện pháp kêu Tiêu Cường tới đón, chỉ có thể ở sân bay phụ cận tìm chỗ ở, ngày hôm sau ngồi xe lửa trở về.Sau đó? Tiêu Nghị chỉ cảm thấy thế giới này một mảnh u ám.
Mày là đồ bất lực, đi tìm Đỗ Mã không được a! Lô Chu đuổi mày đi, công ty lại không đuổi mày đi, vì cái gì không thể tiếp tục công tác? Mày bây giờ trở về nhà, nên cái gì đều không có.
Tôi chính là kẻ bất lực, trách đi. Tiêu Nghị ăn mì ăn liền, có chút hận mình, nhưng lưu lại khẳng định không qua cửa ải này, cô phụ hảo ý của Đỗ Mã cùng Lê Trường Chinh, lại chọc giận Lô Chu, cái gì cũng vậy, không bằng trốn đi... Trốn về nhà, cái gì cũng không tiếp xúc, cái gì đều không có vấn đề.
Hai nữ hài ngồi đối diện gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nghị, lại nhỏ giọng nói chuyện.
Tiêu Nghị ăn xong mì ăn liền, ngẩng đầu nhìn thấy mọi người chung quanh đều theo dõi hắn.Tiêu Nghị "?"
"Thực xin lỗi..." Tiêu Nghị nói "Tôi quá đói ... Xin lỗi."
Tiêu Nghị ném ly mì ăn liền đi, ngồi trở về, người chung quanh còn nhỏ giọng nói chuyện phiếm, dường như không có việc gì, Tiêu Nghị thở dài, ngồi ở vị trí, một lát sau, một chị gái lại đây nói "Ai, xìn chào."
Tiêu Nghị lập tức ngẩng đầu nói "Có cái gì tôi có thể giúp không?"
Chị gái cười nói "Không có gì, máy bay tối nay, không có việc gì tâm sự chút đi, cậu cũng ngồi máy bay đến Sanya sao?"
Tiêu Nghị nói "Không, tôi đi Vũ Hán."
"Ác --" Đại tỷ gật gật đầu còn nói "Tôi tới Sanya thăm chồng cùng con, cậu sao?"
"Tôi về nhà." Tiêu Nghị cười nói "Mới vừa từ chức, chuẩn bị trở về nhà bồi ba mẹ."
"Tại Bắc Kinh rất vất vả." Đại tỷ cười nói.
Tiêu Nghị phát hiện mình bị chú ý, chung quanh nhất thời đều tĩnh, tất cả mọi người không nói lời nào, dựng thẳng lỗ tai, nghe hai người nói chuyện.
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM BÀI TRỢ LÝ
Fiksi Umum♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪ KIM BÀI TRỢ LÝ ✿ ** ĐÂY LÀ THỂ LOẠI TRUYỆN BOY LOVES ( ĐAM MỸ, NAM X NAM), SUY NGHĨ TRƯỚC KHI XEM ** ĐÂY LÀ BẢN PHI THƯƠNG MẠI. KHÔNG KINH DOANH VỚI MỌI HÌNH THỨC Thể loại: hiện đại, giới giải trí, 1x1 Bệnh chó dại công x phun tào đế...