5 tháng 6, trước vòng bán kết một ngày.
Tiêu Nghị như cũ cùng Cảnh Luật đến tổ tiết mục đưa tin, câu thông phân đoạn ca hát cuối cùng của bọn họ, kết thúc xong, chủ nhiệm tiết mục nói "Tiêu Nghị, phiền cậu một chút"
Tiêu Nghị biết chủ nhiệm tiết mục có việc muốn tìm cậu thương lượng, ở trong hành lang ngồi chờ, kêu Cảnh Luật đi về trước, mình thì xoát xoát Weibo, nhìn thấy nhóm fan đều gọi Tiêu Nghị ca anh nhất định phải nghỉ ngơi tốt a.
Tiếp bắt đầu có người xưng hô Tiêu Nghị là "Nghị của tôi".
Tiêu Nghị nhìn thấy cách xưng hô này quả thực không biết nói như thế nào, vừa xót xa trong lòng lại cảm động, vả lại cảm thấy phi thường thực xin lỗi fan. Tất cả mọi người đang chờ cậu lấy thành tích tốt, cậu lại đã định trước phải bị đào thải.
Fan cậu đã có hơn 200 vạn.
Chủ nhiệm tiết mục mở cửa, kêu Tiêu Nghị đi vào.
"Chúng ta nhìn video." Đạo diễn nói "Cái này... Tiêu Nghị, cậu xác định cùng Đỗ tổng câu thông, không có vấn đề, phải không?"
"Đúng vậy." Tiêu Nghị hỏi "Làm sao vậy?"
Tiêu Nghị chú ý tới cả phó trưởng đài cũng đến, cậu hướng phó trưởng đài gật gật đầu, còn có tuyên truyền đều ở trong phòng họp .
"Có chuyện xin nói thẳng." Tiêu Nghị nói "Không có vấn đề gì."
"Như vậy." Chủ nhiệm tiết mục nói "Ngày hôm qua có người đến, gửi phí tài trợ cho cậu, là trực tiếp gửi tới."
Tiêu Nghị "..."
"Có bao nhiêu tiền?" Tiêu Nghị theo bản năng cảm giác chuyện này thực nghiêm trọng.
Chủ nhiệm tiết mục nói "100 vạn, nhưng tôi không rõ tình huống, cho nên muốn hỏi cậu, cần tìm Đỗ tổng câu thông một chút không?"
Tiêu Nghị nháy mắt hiểu được đây là bạn của cậu đưa tiền, nhưng chẳng lẽ không phải công ty toàn quyền phụ trách chuyện này sao? Cậu nói "Là ai gửi tiền?"
"Phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông." Chủ nhiệm tiết mục nói.
Tiêu Nghị lập tức biết, nhất định là Lô Chu đưa tiền!
"Tôi đi liên hệ bên kia một chút." Tiêu Nghị nói "Chờ tôi năm phút đồng hồ."
Tiêu Nghị đi ra ngoài gọi điện thoại, trong nhà Trịnh Tiểu Thông có bối cảnh, hơn nữa còn chọn diễn, nếu Lô Chu kêu anh ta hỗ trợ, nhúng tay an bài, như vậy nói không chừng đã có thể vận tác, trực tiếp thăng cấp.
"Cái kia..." Tiêu Nghị gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Thông, trước kia làm trợ lý cho Lô Chu lâu như vậy, nhân mạch vẫn đều tồn "Tiểu thông ca?"
"Ai, Tiêu Nghị, cậu nói đi." Trịnh Tiểu Thông bên kia không chút hoang mang.
Tiêu Nghị biết Trịnh Tiểu Thông người này nói không nhiều lắm nhưng thực nghĩa khí, bình thường cùng một đám phú nhị đại mỗi ngày xen lẫn, anh ta vẫn như vậy, Lô Chu đã nói với cậu, cùng người như thế giao tiếp, chỉ cần sùng bái anh ta là được, đừng ở trước mặt anh ta cậy mạnh.
"Là ngài giao nộp phí tài trợ sao?" Tiêu Nghị nói "Nhưng tôi cùng Đỗ tổng nói tốt rồi."
Trịnh Tiểu Thông cũng có chút ngoài ý muốn nói "Lâm Thành Thư nói cho cậu biết?"
Lâm Thành Thư chính là phó trưởng đài, Tiêu Nghị nói "Đúng vậy, kỳ thật tôi không tính toán muốn thăng cấp, bởi vì chủ yếu chỉ... Muốn mang tân nhân của công ty."
"Cảm tình kia không có gì quan hệ." Trịnh Tiểu Thông ngậm thuốc lá nói "Lô Chu giúp cậu, sợ cậu bị Đỗ Mai đắn đo, chắc cậu ta không biết các cậu đã có quyết định, tôi thấy như vậy đi, cậu liền tùy ý, không tham gia thì không tham gia, muốn tham gia thì tham gia, tuyển tú đều cần đức hạnh..."
"Cái này cái này..." Tiêu Nghị nói "Hoặc là tôi đem tiền trả về cho ngài?"
"Không có việc gì." Trịnh Tiểu Thông nói "Cậu có gặp Lô Chu, trả lại cho cậu ấy là được."
Tiêu Nghị "Chu ca ở bên cạnh ngài sao?"
"Không, tôi đang theo mã tử, không nói với cậu." Trịnh Tiểu Thông nói, "Treo a."
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị đem điện thoại treo, trở lại trong phòng làm việc, một đám người nhìn cậu.
Cùng ngày, Tiêu Nghị giải quyết xong chuyện, về đến nhà, hu khẩu khí, muốn nói chút gì với Lô Phát Tài, lại không biết như thế nào mở miệng.
Đầu đề Weibo hôm nay là: Lô Chu hiện thân ở Macao, đánh cuộc ngàn vạn.
Theo như tin tức nhân sĩ cung cấp, thứ tư, Lô Chu cùng Trịnh Tiểu Thông đi tới Macao, tại sòng bạc ném ngàn vạn.
Tiêu Nghị tắt Weibo, ngày hôm sau như cũ đi công ty.
Cậu cùng Cảnh Luật thu âm đến giữa trưa liền hẹn buổi sáng tại công ty hội họp, Đỗ Mai đang xoát Weibo, vừa mới là thứ hai, Lô Chu tái hiện, truyền đến dư luận xôn xao, nhưng dù sao cũng đã qua cũng không phải đề tài kính bạo gì, so với mấy chục vạn năm đó đã xa xa không kịp.
Lê Trường Chinh cũng là chính kính nổi bật, đóng phim truyền hình, xem ra tựa hồ cũng có chút muốn phát triển trong mảng phim truyền hình.
Ô Hằng Cổ cũng tới, Đỗ Mai đưa cho anh ta bốn tập kịch bản kêu anh ta chọn hầu hết đều là phim trong năm nay.
Tiêu Nghị chỉ cảm thấy bất tri bất giác, phim truyền hình phát sinh thiệt nhiều chuyện, mình cũng không quá quan tâm , lúc này mới tháng 6, khoảng cách năm trước Lô Chu bị thương còn không đến một năm, hết thảy trở nên thật nhanh.
"Hôm trước Lô Chu lại tới công ty." Đỗ Mai nói.
"Nói cái gì?" Tiêu Nghị lập tức hỏi.
Đỗ Mai nói "Không nói gì, trở về bàn bạc thủ tục."
Tiêu Nghị hỏi "Anh ấy gần đây có khỏe không?"
"Có chút tiều tụy." Đỗ Mai đáp "Tổng thể vẫn là như vậy."
Tiêu Nghị lại hỏi "Còn nói gì?"
Đỗ Mai nói "Cậu ấy nói cậu làm được không tồi, có thể có thành tựu hôm nay, cậu ấy tự đáy lòng cao hứng cho cậu."
Tiêu Nghị "..."
Mắt Tiêu Nghị đỏ lên, Đỗ Mai còn nói "Cậu ấy còn nói hy vọng cậu hảo hảo ca hát, thắng chung kết, công ty cũng nghĩ như vậy, cậu thật sự không suy xét một chút sao?"
Tiêu Nghị lắc lắc đầu.
"Chúng tôi đi." Tiêu Nghị hướng Đỗ Mai nói.
Tiêu Nghị mang theo Cảnh Luật, đi tham gia tiết mục buổi chiều, hai người tại McDonald's ăn hamburger, có fan nhận ra hai người bọn họ nhất thời hết sức kinh ngạc, Tiêu Nghị lại cười cười, cùng bọn họ chào hỏi.
"Có thể ký tên cho em không?" Fan trực tiếp không nhìn Cảnh Luật, kêu Tiêu Nghị kí tên.
"Sẽ không có bản thứ hai nữa." Lông mày Tiêu Nghị giương lên, hướng fan cười nói "Hảo hảo cất kỹ."
Tiêu Nghị ăn hamburger, hướng Cảnh Luật nói "Đi."
Hôm nay quay tiết mục đã quen việc dễ làm, Cảnh Luật lên trước, tiếp theo là Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị hôm nay hát bài 《 Niên hoa 》, đang ở hậu trường chuẩn bị, toàn bộ phòng nghỉ đều oanh động.
"Tôi nhìn xem, thật sự đến sao?" Không ít người bay thẳng ra ngoài.
"Cái gì?" Cảnh Luật mạc danh kỳ diệu, tham đầu nhìn xung quanh.
Tiêu Nghị nói "Đừng động bọn họ, chuyên tâm nhớ lời thoại."
Trừ hai người, còn có một đoạn đã chuẩn bị tốt trước đó, Tiêu Nghị nói với Cảnh Luật "Dư lại giao cho cậu, có thể thua cậu, tôi cam tâm tình nguyện."
Cảnh Luật nói "Tôi... Tôi chỉ ca hát..."
Tiêu Nghị còn nói "Mang theo lời của tôi, Cảnh Luật, đả bại bọn họ."
Cảnh Luật buông xuống kịch bản.
"Có thể." Tiêu Nghị nói "Không phải diễn viên chuyên nghiệp, không sai biệt lắm để biên tập đi thu phục."
Tiêu Nghị thâm hút một hơi, bọn họ là cảnh đầu buổi chiều, Tiêu Nghị quay đầu lại nhìn, thấy toàn bộ phòng hoá trang không có ai.
Tiêu Nghị "? ? ?"
"Người đâu?" Tiêu Nghị nghĩ thầm không phải là bị mình và Cảnh Luật dọa sợ chứ, Cảnh Luật đi ra ngoài gọi người, tiếp hoảng sợ nói "Tiêu lão sư, thật nhiều người đến! Đều là tai to mặt lớn a!"
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị thăm dò đi ra ngoài nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa điên rồi.
Ninh Á Tình, Kỳ Yêu, Trịnh Tiểu Thông, Hồ Dương, Ô Hằng Cổ, Lôi Mân... Một đám minh tinh tai to mặt lớn còn có... Lê Trường Chinh! Lê Trường Chinh cùng Đỗ Mã một mình ngồi chung một chỗ, đang nói chuyện phiếm.
Má ơi các người đây là muốn làm chi! Còn để cho người ta ca hát không! Này có cái gì xinh đẹp a! Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền bạo bàng quang, cả người đột nhiên dâng lên nước tiểu, còn nhìn thấy bằng hữu cơ hồ đều đến, cả cái gì quản lý & ghi chép tại trường quay & tuyên truyền trong đoàn phim... Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng các người đều không cần diễn sao? !
"Lô lão sư giống như chưa có tới..." Cảnh Luật tham đầu nhìn xung quanh, Tiêu Nghị cũng không phát hiện Lô Chu. Trong lòng có chút thất vọng, bất quá lại nghĩ hoàn hảo, không đến mới tốt...
Thợ hoá trang hoá trang cho hai người, tuyển thủ toàn bộ chạy ra ngoài, tìm đám đại già kí tên, Tiêu Nghị nghĩ thầm đám người kia thật sự là... Quay đầu lại hẳn nên cám ơn lão tử mới đúng, đám người kia có minh tinh có nhân viên công tác, trực tiếp đem Studio hủy đi cũng có thể trực tiếp quay 5-6 cảnh phim truyền hình.
Trước khi cậu lên đài quả thực vô cùng khẩn trương, rất nhiều năm không như vậy.
Cảnh Luật hát trước, chủ nhiệm tiết mục lại đây.
"Cái kia..." Chủ nhiệm tiết mục nói "Tiêu Nghị, bạn của cậu đều đến."
"Ai." Tiêu Nghị nói "Vâng... Hình như là như vậy."
Chủ nhiệm tiết mục nói "Hoặc là tôi tìm nhóm lão sư tái thương lượng một chút?"
Tiêu Nghị lập tức nói "Không cần, bọn họ chính là đến xem náo nhiệt."
"Được rồi." Chủ nhiệm tiết mục lại nói "Hảo hảo diễn."
Tiêu Nghị nghĩ thầm bình thường xem náo nhiệt đều không chê, chủ nhiệm ông tốt nhất phái bảo an, nếu không chờ chút gặp chuyện không may sẽ không tốt, gần đây Ninh Á Tình đang bận túi bụi chiến đấu với Trương Hân Nhiên, cẩn thận bọn họ nhìn xong trận đấu sẽ trực tiếp bạo đầu Tề Toàn...
Cảnh Luật hát xong, xuống đài, cùng Tiêu Nghị vỗ tay hoan nghênh, Tiêu Nghị cầm micro, đi lên sân khấu.
"A --" Ninh Á Tình thét to "Tiêu Nghị --!"
"Tiêu Nghị Tiêu Nghị!" Lê Trường Chinh cười hô.
Tiêu Nghị suýt nữa ngã xuống, Kỳ Yêu cũng bắt đầu gọi, một đám minh tinh tại thính phòng ồn ào, ngay sau đó người xem đoàn phim mời đến mới phát hiện, mọi người đứng dậy, hướng phía mặt sau thính phòng nhìn, tiện đà điên cuồng thét chói tai.
"Má ơi -- Lê Trường Chinh a a a -- "
Nháy mắt toàn bộ trường quay một mảnh hỗn loạn, Tiêu Nghị lập tức nói "Dừng!"
Tiêu Nghị cầm micro, sắc mặt Tề Toàn lập tức liền đen, bốn đạo sư đứng dậy quay đầu lại nhìn, một đám người,tất cả đều là minh tinh phim truyền hình, cảm giác tựa như đến phá quán.
"Các vị lão sư, các vị khán giả." Tiêu Nghị nói "Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Nghị. Mọi người chờ tôi hát xong rồi đi xin chữ kí của nam thần nữ thần, được không? !"
Hiện trường mới yên tĩnh trở lại, Trịnh Tiểu Thông cười cười, hướng bên cạnh Ninh Á Tình nói chuyện, Ninh Á Tình khinh thường.
Ninh Á Tình đang cùng Trương Hân Nhiên kháp giá, kháp đến thủ đoạn gì đều dùng tới, Tề Toàn nhìn Ninh Á Tình đến nháy mắt liền hận không thể xả bra của cô ta, tự tay đi lên thay Hân Nhiên nhà bọn họ bóp cổ Ninh Á Tình.
Trịnh Tiểu Thông ông ta đắc tội không nổi, mọi người chỉ phải cười gượng.
"Nước chảy xa xôi, thân tình..." Tiêu Nghị ôm đàn ghi ta, thấp giọng xướng đạo, "Vì một tâm nguyện của em, cùng anh gặp lại..."
Hai câu này qua đi, khúc nhạc dạo《 Niên hoa 》vang lên, thanh xướng của Tiêu Nghị vẫn thực trong suốt , toàn trường an tĩnh, các bằng hữu cầm ánh huỳnh quang, theo tiếng ca của Tiêu Nghị cùng tiếng đàn ghi ta trong suốt lay động đến lay động đi.
"Chúng ta từng ở chỗ này chia lìa, cách xa nhau muôn sông nghìn núi, tái khó tiếp tục..."
"Em vẫn nhớ rõ lời hứa ưng thuận, anh lại sớm đi xa..."
Tiêu Nghị tùy tay đảo qua dây đàn ghi ta, chấn vang.
Vài giây tạm dừng.
"Em thích xuyên qua phía chân trời..." Tiêu Nghị hát vang lên "Em thích như nước chảy, a người yêu!"
"Người yêu của em! Khi nào có thể gặp lại anh!"
"Cho dù năm xưa qua cực nhanh, già đi, em thủy chung yêu anh..."
"Em thủy chung yêu anh, giống như xưa!"
Tiêu Nghị hát bài này cũng nhớ tới Lô Chu, bọn họ cùng một chỗ, điểm điểm tích tích ngày, cùng với từ một con buồi nghèo khó nghèo túng, cuối cùng đi đến trên đài.
Hắn thực dùng sức hát lên điệp khúc, thanh âm thậm chí có chút nghẹn ngào, toàn bộ thính phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn cậu.
Trong mắt Tiêu Nghị mang theo nước mắt, tới gần cuối cùng, cậu đột nhiên nhìn thấy một người, nhìn thấy thính phòng, hàng cuối cùng, ghế cuối cùng bên trái.
Người kia cầm trong tay bình nước, mặc đồ thể thao màu đen, đội nón cùng kính râm, trầm mặc nhìn Tiêu Nghị, một cước theo tiết tấu của 《 Niên hoa 》có quy luật ngân nga.
Tiêu Nghị lập tức buông xuống đàn ghi ta, chạy lên thính phòng, hiện trường lần thứ hai xôn xao, người kia lắc mình, từ sau cửa chạy đi ra ngoài.
Tiêu Nghị không dám kêu, sợ một khi hô lên, người xem đều nghe thấy được, cậu đuổi theo ra hành lang dài, mà Đạo Bá đang đuổi theo.
"Tiêu Nghị lão sư!" Đạo Bá nói "Phát sinh chuyện gì ?"
Tiêu Nghị kinh ngạc đứng ở trong hành lang, hành lang trống trơn đãng đãng.
"Không có gì." Tiêu Nghị đáp.
Tiêu Nghị đi theo Đạo Bá trở lại Studio, Lô Chu tựa vào thông đạo an toàn, hu khẩu khí.
Tiêu Nghị trở lại trên đài, có chút mê man gật đầu.
Tề Toàn cười nói "Hát xong ?"
"Tôi nghĩ cậu sẽ hát cái gì Xuyến Đốt." Vương Cảnh cười nói.
Tiêu Nghị cầm đàn ghi ta, đứng ở giữa sân khấu nói "Đây là lúc còn trẻ, ca khúc chính mình viết."
"Rất êm tai." Quý Tử nói "Quá tốt."
Bàn Nữu nói "Lại đến một đoạn không?"
Tiêu Nghị khoát tay nói "Không."
Lô Chu trở lại, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, nhanh đi về tìm hắn, cả tiết mục sau đều không tâm tình quay nhưng nhiều người như vậy tại thính phòng cũng không thể có lệ, Tiêu Nghị liền thâm hút một hơi, kiềm chế không trụ kích động trong lòng.
"Dễ nghe không?" Tiêu Nghị hướng thính phòng cười hỏi.
Mọi người lúc này mới vỗ tay, Tiêu Nghị cười nói "Tôi yêu các bạn, cám ơn bằng hữu hôm nay tới cổ vũ cho tôi."
Toàn trường lại kêu lên, Trịnh Tiểu Thông vỗ vỗ tay, đứng dậy đi trước, Ninh Á Tình hướng cậu vứt nụ hôn gió, cũng đứng lên cáo lui, minh tinh toàn bộ ra tới lối ra, miễn cho bị fan vây đổ, bảo an trước khi Lê Trường Chinh rời đi dùng tốc độ tiến lên, ngăn đón phía sau, miễn cho phát sinh cái gì thảm án nhân gian.
"Hai người các cậu hát rất tốt." Bàn Nữu nói "Tôi cũng không biết nên chọn ai ."
Quý Tử tiếc hận cười nói "Tôi có thể không chọn không!"
"Không thể." Tiêu Nghị cười nói.
Một chúng đạo sư đều nở nụ cười, Vương Cảnh nói "Còn có phân đoạn PK, không bằng chúng ta đi xem bọn họ ngẫu hứng PK, thế nào?"
Tề Toàn nói "Bắt đầu -- "
Bốn đạo sư đồng thời vỗ đèn, nháy mắt tối sầm xuống.
"Ladies And Gentleman!" Giọng nam cất lên "Phân đoạn chọn lựa bắt đầu, OK bắt đầu thời gian! Mỏi mắt mong chờ!"
TV nháy mắt biến ảo hơn một ngàn hình ca sĩ, bốn bảng điện tử loang loáng nhảy nhót, Vương Cảnh bấm nút hô "Vương Phỉ!"
"Quan Mục Thôn lão sư!" Quý tử cũng đè đèn xuống.
Bàn Nữu cười nói "Trần Tuệ Lâm!"
Tiêu Nghị nghĩ thầm các người còn diễn thật dốc sức a, đầu năm nay quả nhiên làm khách quý cũng muốn diễn xuất ... Tề Toàn cười nói "Thái Y Lâm."
Bốn bảng điện tử đinh đinh đinh dừng lại, từng người dừng ở bốn hình ca sĩ được chọn, hình thành tứ giác, ngay sau đó, lấy đường chéo tương liên, liên tuyến giữa từng người, hai tuyến giao nhau tại điểm giữa, định ra một điểm.
Điểm kia dừng ở trên đầu nữ ca sĩ.
"Dương Mịch." Giọng nam hùng hậu giới thiệu chương trình"《 Ái đích cung dưỡng 》 "
Toàn bộ vui mừng , tất cả mọi người cười to, Tiêu Nghị cười cười, nhìn Cảnh Luật.
Cảnh Luật nói "Tiêu Nghị, anh có hát không?"
"Một chút." Tiêu Nghị hướng Cảnh Luật giơ ngón tay cái nói "Cố lên."
Fan tại hiện trường bắt đầu chuẩn bị ấn phím điều khiển từ xa, Tiêu Nghị cùng Cảnh Luật từ sân khấu bên cạnh đi đến trung gian, phía sau từng người hiện ra tiến độ đầu phiếu.
"Tôi hát câu đầu tiên." Tiêu Nghị nói.
Cảnh Luật làm động tác "Thỉnh", khúc nhạc dạo vang lên, TV sau lưng bắt đầu hiện ca từ, mà còn phóng MV.
"Nâng em trên tay ~ ~ Thành kính dâng hương ~" Thanh âm của Tiêu Nghị trầm thấp mang theo chút run rẩy.
Cảnh Luật:"Cắt đoạn nến, thắp sáng Kinh Luân..."
Cảnh luật cùng Tiêu Nghị đối diện, hai người bắt đầu hát đối, Tiêu Nghị lui ra phía sau một bước, mắt nhìn màn hình lại nhìn phía thính phòng.
"Không cầu rung động đến tâm can, chỉ cầu yêu một hồi..."
"Yêu đến cuối cùng bị thương, khóc đến hảo tuyệt vọng..."
Tiêu Nghị cùng Cảnh Luật đồng thời dừng lại thanh âm, điệp khúc bắt đầu.
"Anh dùng hết cuộc đời, đến cung dưỡng em, chỉ chờ đợi em dừng lại, lưu chuyển ánh mắt, thỉnh ban anh tình yêu vô hạn -- Cùng sức mạnh!"
Vương Cảnh bấm đèn, leng keng một tiếng, tiến độ sau lưng Tiêu Nghị tăng lên 100 điểm, khán giả hô to, ngay sau đó, Tề Toàn cười cũng ấn đèn, lần này là cho Cảnh Luật.
Khán giả bắt đầu la cố lên, còn bắt đầu cho cổ vũ cả hai, mỗi người chỉ có thể lựa chọn 1 lần, cũng chỉ có thể chọn 1 người, mà một phiếu của đạo sư tương đương với 100 điểm.
Tiêu Nghị thủy chung vẫn dẫn đầu một chút, tất cả mọi người hô, ngay sau đó Bàn Nữu chọn Cảnh Luật, Cảnh Luật nháy mắt phản siêu, toàn trường kêu to, điểm của Tiêu Nghị lại dần dần đi lên.
"Em trong biển khổ phiêu đãng, bộ dáng trước đây..." Tiêu Nghị tận lực hát sai một câu này, tạo thành mình biểu hiện thất thường.
Leng keng, Quý Tử chọn phiếu cuối cùng cho Cảnh Luật.
Hai đại soái ca cảnh đẹp ý vui hát bài hát này vẫn rất êm tai, Cảnh Luật bắt đầu chuyển âm mà Tiêu Nghị thì ác ác ác ôn hoà.
Hết thời gian chọn phiếu, toàn trường vỗ tay.
"Phối hợp thực tốt." Vương Cảnh nói "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ cạnh tranh còn phối hợp tốt như vậy ."
Vương Cảnh nhìn những lão sư còn lại, Quý Tử nói "Vì sao bài hát này ra tới, mọi người lại phản ứng như vậy?"
Toàn trường bạo tiếu, Quý Tử mạc danh kỳ diệu, Tề Toàn cười nói "Tôi phát hiện Tiêu Nghị thực ôn nhu."
"Cám ơn." Tiêu Nghị vội hỏi.
Bàn Nữu cười nói "Hoặc là hai người các cậu đồng thời thăng cấp, về sau có thể lập nhóm."
Tất cả mọi người cười, Vương Cảnh nói "Tôi thấy tỉ lệ cũng kém không nhiều lắm, muốn làm như thế nào?"
Trường quay tĩnh, Tiêu Nghị cùng Cảnh Luật nhìn nhau, điểm của hai người đều không sai biệt lắm, Tiêu Nghị là 430 mà Cảnh Luật là 455.
"Tiêu Nghị! Tiêu Nghị!" Có người ở thính phòng hô.
"Tôi thua." Tiêu Nghị hướng Cảnh Luật nói "Câu cuối cùng trong điệp khúc, tôi không hát tốt."
"Tôi nghe được." Quý Tử nói "Bất quá cậu còn cơ hội sống lại."
Cảnh Luật xoay người nói với Tiêu Nghị "Anh hát rất tốt, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị cười cười, xua tay nói "Cám ơn các vị lão sư."
Đạo diễn hô "Cắt."
Bốn đạo sư từng người uống nước, Tiêu Nghị cùng Cảnh Luật nghỉ ngơi một hồi, Vương Cảnh còn hỏi "Ảnh đế đều đi rồi?"
"Đi rồi." Quý Tử cười nói.
Đạo diễn nói "Các vị lão sư nghỉ ngơi một chút, chúng ta còn có chút vấn đề muốn giải quyết."
Đạo diễn bước nhanh lên đài, Tiêu Nghị cùng Cảnh Luật đứng dậy, đạo diễn nói "Vừa rồi điểm bị sai, đến lúc đó hậu trường phải chỉnh một chút, không thể kém quá ít, có thể chứ?"
"Đương nhiên." Tiêu Nghị nói "Sửa đi, muốn quay một lần nữa sao?"
Đạo diễn cũng có chút đau đầu, muốn mọi người dùng tình cảm mãnh liệt như vậy quay lại một lần, đùa sao, cảm giác thật là lôi bạo.
Tiêu Nghị nói "Không bằng như vậy, chờ chúng tôi ra tới lối ra, bổ sung thêm một chút, sau đó biên tập lại một chút?"
Đạo diễn nghĩ nghĩ nói "Quản lý cũng nói như vậy, trước như vậy, nếu hiệu quả không lý tưởng, còn phải thông tri hai cậu trở về quay một lần, nhóm đạo sư cũng không cần đến, có thể?"
Tiêu Nghị đáp"Không thành vấn đề."
Đạo sư nghỉ ngơi xong, đạo diễn lần thứ hai bắt đầu chuẩn bị nói "Lần này một lần qua, mọi người vất vả, đến."
Tiêu Nghị cùng Cảnh Luật lại đứng ở giữa, Cảnh Luật nhìn Tiêu Nghị, một lúc lâu không lên tiếng.
Tiêu Nghị ngược lại thực độ lượng, hai người đều không nói gì, Tiêu Nghị tiến lên, gắt gao ôm chầm cậu ta.
Đạo diễn làm thủ thế, toàn trường điên cuồng vỗ tay, tất cả mọi người đứng lên.
Vương Cảnh lắc đầu, thở dài, máy quay chuyển hướng, Vương Cảnh thổn thức cũng vỗ tay.
Trên đài:
"Anh là người thực ôn nhu." Cảnh Luật run rẩy nói "Cám ơn anh, Tiêu Nghị, trong mấy ngày quen biết anh, tôi học được rất nhiều."
Tiêu Nghị "Cậu hát rất tốt, tốt hơn tôi. Đây là chân tâm, tôi ôn nhu ở mặt ngoài, cậu ôn nhu trong tiếng ca."
Cảnh Luật nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị "Dư lại liền giao cho cậu, có thể bại bởi cậu, tôi cam tâm tình nguyện." Tiêu Nghị đặt kim băng lên trên tay áo của Cảnh Luật.
Cảnh Luật nói "Tôi... Tôi sẽ chỉ ca hát..."
Tiêu Nghị còn nói "Mang theo lời chúc phúc của tôi, Cảnh Luật, đả bại bọn họ."
Cảnh Luật đi xuống đài, Tiêu Nghị huýt sáo.
"Nhất định phải cố lên!" Tiêu Nghị nghiêm túc hô "Hiểu không!"
Toàn bộ thính phòng lại điên cuồng vỗ tay, Cảnh Luật rơi nước mắt, xuống dưới cùng nhóm đạo sư ôm chầm, Quý Tử đeo 3 dải kim băng lên trên vai Cảnh Luật, máy quay đi theo Cảnh Luật, quay phim quay mặt cậu ta, Cảnh Luật lau nước mắt, hướng máy quay giơ ngón tay cái.
Dư lại Tiêu Nghị, đứng ở trên đài.
"Nói về cậu đi." Vương Cảnh nói.
"Tôi phát hiện, mỗi một tiết mục " Bàn Nữu nói "Đều có một loại cảm giác khác thường, các anh không chú ý tới sao?"
Bàn Nữu khoa tay múa chân, đồng thời hướng Tiêu Nghị cười nói "Có một lần, tôi còn nhớ rõ có một người cao cao gầy gầy, nói cái gì cũng không nói, đi lên liền ca hát, lúc này đây, có một người như vậy ."
Tiêu Nghị mỉm cười, không nói gì.
Quý Tử nói "Cậu ấy tốt tính, vô luận anh nói cái gì, cậu ấy chỉ cười."
Tề Toàn nói "Lúc cậu ấy ca hát cũng thực đầu nhập."
Tiêu Nghị nói "Ân, tham gia trận đấu này, quen biết rất nhiều bằng hữu, là ngày vui sướng nhất của tôi."
"Kỳ thật." Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói "Tôi tới tham gia trận đấu này là vì muốn nói cho một người, một câu, tôi có một câu không thể nói với anh ấy, có khả năng anh ấy cách xa ngàn dặm... Tựa như lời hát, em thích xuyên qua phía chân trời..." Tiêu Nghị nói xong liền hát lên "Em thích như nước chảy, a người yêu!"
"Người yêu của em! Khi nào có thể gặp lại anh..." Tiêu Nghị mang theo ngọt ngào lại có chút thương cảm mỉm cười.
"Cho nên cậu đến thổ lộ sao?" Vương Cảnh nói "Nữ hài nào? Tại hiện trường sao? Đứng lên!"
Toàn bộ người lại cười vang, Vương Cảnh nói "Ác ác, tôi quên, là ai, cậu còn chưa nói đâu."
"Vâng..." Tiêu Nghị nói "Em yêu anh. Em, yêu anh. Là cái loại yêu này, đúng vậy, chính là tình yêu hiện tại mọi người nghĩ tới."
Toàn trường ồ lên, Tiêu Nghị nghiêm túc nhìn màn ảnh nói "Yêu của người yêu, yêu của luyến ái. Tuy rằng em nói rất nhiều lần, anh đều tưởng em nói giỡn, bất quá nếu em nói ở trong này, anh nhất định tin, anh phải tin."
"Nam sinh ôn nhu." Quý Tử lắc đầu cười nói "Tôi cảm thấy hẳn nên để cậu tiến vào trận chung kết toàn quốc, như vậy lời thổ lộ của cậu càng nhiều người nghe được."
Vương Cảnh nói "Bạn gái của cậu hôm nay tới không?"
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói "Anh ấy không ở trong này."
Quý Tử hỏi "Tên gọi là gì?"
Tiêu Nghị nói "Không cần phải nói, anh ấy cũng sẽ biết."
"Bất quá nói câu đứng đắn." Tề Toàn cười nói "Cậu quá ngũ quan, trảm lục tướng, (Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua 5 cửa ải và chém đầu 6 viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn) mở một đường máu đến thổ lộ, có nghĩ tới về sau như thế nào phát triển không?"
Vương Cảnh cười nói "Sauk hi phát sóng vòng loại, cậu chính là một đêm gặp may."
Tiêu Nghị cười nói "Ân, bất quá tôi có thể sẽ không ca hát trước mặt mọi người, đầu tiên muốn cám ơn fan đã cổ vũ cho tôi, mặc kệ tôi ở nơi nào, tôi hứa, tôi chỉ là biến mất trước màn ảnh thôi, kỳ thật tôi vẫn luôn ở đây."
"Về phần tương lai." Tiêu Nghị nói "Trước đó tổ tiết mục có kêu tôi quay một đoạn video, nếu bị đào thải sẽ phát sóng, tôi nghĩ nên nói một câu -- Tạm biệt!"
Tiêu Nghị rốt cục đem kịch bản thuận lợi diễn xong, chạy xuống đài, mọi người đứng dậy vỗ tay, nhóm đạo sư thăm dò nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị chạy ra Studio, xuyên qua hành lang, máy quay thủy chung đuổi theo cậu.
Tiêu Nghị hướng phía màn ảnh vứt hôn gió nói "Sao sao đát!" Cậu đã không kiên nhẫn ở trong này ngây người, một đường chạy đi ra ngoài.
Nhóm đạo sư ngồi trở lại vị trí, đạo diễn bắt đầu phát video của Tiêu Nghị, đoạn video này Tiêu Nghị đã xem qua, đạo diễn cùng nhân viên công tác cũng xem qua, nhưng người xem cùng nhóm đạo sư lại chưa xem qua.
"Tôi tên Tiêu Nghị."
Đầu hạ Bắc Kinh, dưới tàng cây, Tiêu Nghị xách túi xách, đứng ở phía sau bóng cây, một đường đi qua, lời thuyết minh vang lên, thanh âm của hắn bình tĩnh, thản nhiên tựa như không chỗ nào không có gió.
"Tổ tiết mục nói nếu tôi bị đào thải, có lời gì muốn nói với người xem không."
Tiêu Nghị hướng phía màn ảnh cười cười nói.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ có thể thăng cấp, có lẽ sẽ dừng lại trước trận chung kết."
"Về phần tại đây."
Tiêu Nghị mặc áo sơmi trắng, tóc cắt rất ngắn, nói chuyện lông mày sẽ hơi hơi nâng giống đại nam sinh sạch sẽ.
"Tôi sẽ đi tới chỗ thuộc về tôi." Tiêu Nghị nói "Buông xuống hết thảy băn khoăn, làm chuyện tôi muốn làm, đã từng có một người dạy cho tôi khuyên tôi lớn mật đi ca hát."
"Nhưng so với ca hát, tôi càng thích một chức nghiệp khác tôi vô luận như thế nào cũng không thể dứt bỏ, rời đi nó, nhiều ít cả ngày lẫn đêm, tôi đều không thể tiêu tan. Tôi nghĩ tôi học được từ người đó, phải theo đuổi thứ tôi muốn, khi tôi hiểu được chính mình, vô luận cái gì cũng không thể ngăn cản tôi chạy tới."
"Nếu bạn là fan của tôi." Tiêu Nghị chỉ về màn ảnh, lại dùng ngón cái chỉa chỉa chính mình, cười nói "Thỉnh cho tôi sức mạnh đi, sau khi tôi bị đào thải, tôi sẽ rời khỏi internet, theo đuổi sự nghiệp cùng ái tình, tôi sẽ không tái xuất hiện trước công chúng, nhưng tôi đáp ứng các bạn có một ngày, mọi người nhất định sẽ nghe được ca khúc của tôi."
Đèn hoa mới lên, Bắc Kinh, trần ai lạc định.
Tiêu Nghị ngồi ở trên bậc thang, gọi điện thoại cho Đỗ Mai.
Đỗ Mai nói "Tôi có xem một đoạn này, tổ tiết mục nói cậu tự bạch quá dài muốn cắt một ít."
Tiêu Nghị nói "Ác, tùy tiện đi, những lời kia kỳ thật cũng là nói cho chính mình nghe."
Đỗ Mai "Tôi kêu bọn họ tận lực bảo lưu, Cảnh Luật bị áp lực thực lớn, cảnh tiếp theo nếu cậu ấy không thể làm tốt liền phiền toái."
Tiêu Nghị nói "Cậu ấy có thể, đến lúc đó ánh mắt mọi người đều sẽ tập trung trên người của cậu ấy, fan của tôi cũng sẽ thích cậu ấy. Tôi chào cảm ơn càng huy hoàng, trận đấu kế tiếp đề tài sẽ càng mạnh. Bởi vì nhìn thấy cậu ấy tham gia thi đấu, fan liền sẽ nghĩ tới tôi bị đào thải, đồng thời cố gắng."
Đỗ Mai nói "Thật sự là đau đầu, bất quá đúng là như vậy, đứa bé kia cần khắc khổ một chút."
Tiêu Nghị cúp điện thoại, nghĩ thầm muốn như thế nào nói với Đỗ Mai chuyện từ chức, mùa hè nơi nơi đều là muỗi, đinh đến cổ của hắn tràn đầy nốt đỏ, Tiêu Nghị tích đùng ba chụp muỗi, một bên xát QQ.
Bằng hữu tựa như đã hẹn trước, ai cũng không đề cập tới chuyện này, tất cả mọi người hẹn Tiêu Nghị đi ăn cơm, Tiêu Nghị một bên cong tay cong đùi, vừa nói được rồi, đem di động tiến đến bên miệng nhỏ giọng nói chuyện, trong đêm tối, ánh sáng di động ánh vào làm khuôn mặt đều là màu xanh.
"Oa a a a --" Lô Chu nháy mắt điên cuồng hét lên.
Lô Chu cầm chìa khóa, về đến nhà, thình lình nhìn thấy mặt Tiêu Nghị bị di động chiếu vào, cười quỷ dị, còn phiên bạch nhãn nhìn hắn, suýt nữa bị dọa đến đứt mạch máu.
"Chu ca! Là em là em! Là em a!" Tiêu Nghị gào khan, xông lên phía trước ôm Lô Chu, thiếu chút nữa khóc.
Lô Chu dìu lan can, bị dọa đến thở dốc, một lúc lâu không phục hồi lại tinh thần, thật vất vả hoãn lại đây nói "Già rồi già rồi... Có thể đừng gây sức ép không..."
Lô Chu tiến lên mở cửa, bỗng nhiên phát hiện không đúng, biến sắc, tiện đà cả người đều có điểm mất tự nhiên.
"Em đến nơi đây làm cái gì!" Lô Chu nói "Đi ra ngoài cho anh!"
Tiêu Nghị nói "Đi vào trước, đừng ở bên ngoài do dự, vào bên trong lại nói. Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài..."
"Em... Em cũng biết em là việc xấu trong nhà a!" Lô Chu giận dữ hét, muốn đuổi Tiêu Nghị đi ra ngoài, Tiêu Nghị lại mặt dày mày dạn không nguyện ý đi, ôm đùi Lô Chu, vẻ mặt thỏ tư cơ tiện dạng, bị kéo vào trong nhà Lô Chu.
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM BÀI TRỢ LÝ
General Fiction♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪ KIM BÀI TRỢ LÝ ✿ ** ĐÂY LÀ THỂ LOẠI TRUYỆN BOY LOVES ( ĐAM MỸ, NAM X NAM), SUY NGHĨ TRƯỚC KHI XEM ** ĐÂY LÀ BẢN PHI THƯƠNG MẠI. KHÔNG KINH DOANH VỚI MỌI HÌNH THỨC Thể loại: hiện đại, giới giải trí, 1x1 Bệnh chó dại công x phun tào đế...