CHƯƠNG 39 (ノ◕ヮ◕)ノ*

2K 78 2
                                    

    Nhà Lô Chu vẫn như vậy, so với lúc Tiêu Nghị đi loạn hơn chút, đồ vật tùy tiện quăn đấy, Tiêu Nghị mở đèn hỏi "Ăn hoa quả không?"
Lô Chu "..."
Tiêu Nghị nói "Em gọt hoa quả cho anh ăn."
Tiêu Nghị quen việc dễ làm, thoát giày, thay dép lê đi vào phòng bếp, cái gì cũng không thay đổi, cái chén cái đĩa ngược lại thiếu rất nhiều, chắc bị Lô Chu ném. Lô Chu mặc đồ xế chiếu đi nhìn Tiêu Nghị, quần áo vận động trở về ngồi trên ghế sa lông, cái gì cũng không nói, thuận tay lấy điều khiển từ xa, mở nhạc.
Tiêu Nghị bưng hoa quả cho Lô Chu nói "Tắm rửa chưa?"
Lô Chu "Em rốt cuộc muốn làm gì?"
"Mặc kệ cái gì." Tiêu Nghị nói "Về nhà a, nhiệm vụ hoàn thành ."
"Về nhà? !" Lô Chu nói "Em không dự thi ?"
Tiêu Nghị nói "Không, đã lui."
Lô Chu "..."
Tiêu Nghị ở trong phòng khách dọn dẹp đồ của Lô Chu, Lô Chu nói "Em hiện tại đi ra ngoài cho anh."
"Đây là nhà em!" Tiêu Nghị nói "Anh mới đi ra ngoài cho em!"
Lô Chu hoàn toàn không dự đoán được Tiêu Nghị sẽ nói như vậy, thiếu chút nữa bị tức nở nụ cười, Tiêu Nghị ghé vào trên ghế sa lông, mềm nhũn nói "Anh đuổi em đi a, gọi bảo an đến a, ngày mai anh lại có thể bị cấp trên ..."
"Em..." Lô Chu quả thực không có biện pháp nói "Em vì cái gì lui? Đỗ Mai đã dọn đường cho em ..."
"Em có lý tưởng của em." Tiêu Nghị miết Lô Chu nói "Em có nói lý tưởng của em chính là gặp may sao? Em chỉ muốn sáng tác, không lộ diện trước mặt đại chúng, không được sao?"
"Lý tưởng cái rắm a!" Lô Chu giận dữ nói "Em rốt cuộc có biết cái gì là hiện thực không?"
"Tóm lại em đã quyết định." Tiêu Nghị nói "Em từ chức. Hơn nữa Đỗ tổng ban đầu đã câu thong với em cũng không phải nâng em, em ca hát thật sự không được, điều kiện cổ họng của em không bằng Cảnh Luật, so với bọn họ em hát cũng kém xa nha."
Lô Chu thiếu chút nữa cũng bị Tiêu Nghị tức chết nói "Em đồ không tiền đồ!"
Lô Chu đen mặt, không muốn cùng Tiêu Nghị nói chuyện, đứng dậy đi tắm rửa.
Tiêu Nghị ở bên ngoài hỏi "Chu ca, em đã suy nghĩ, em ngày mai tìm Đỗ tổng từ chức, chuyện em đáp ứng giúp cô ấy đã xong xuôi, em trở về làm bảo mẫu cho anh được không?"
Lô Chu "..."
Tiêu Nghị "Sao sao đát -- "
Lô Chu "! ! !"
Trong phòng tắm, Lô Chu ngã sấp xuống, Tiêu Nghị hoảng sợ, muốn vào, Lô Chu lại thất tha thất thểu đứng lên.
"Em đi ra ngoài cho anh." Khí tràng của Lô Chu nháy mắt liền nhỏ yếu, Tiêu Nghị mừng thầm đi ra ngoài.
Lô Chu tắm rửa xong đi ra, Tiêu Nghị còn nói "Như vậy chúng ta liền vui vẻ quyết định, em trở về cùng anh đi, dù sao em cung không có nơi để đi."
"Em rốt cuộc có để anh vào mắt không a!" Lô Chu một bên lau tóc một bên hướng Tiêu Nghị giận dữ hét.
Tiêu Nghị ha ha cười, Lô Chu không để ý đến hắn, trở về phòng ngủ, vì thế Tiêu Nghị mở tủ quần áo, đồ của cậu còn chưa đem về hết toàn bộ, vài kiện nội y sạch sẽ, dư lại mấy ngày nữa thì lấy về.
Tiêu Nghị tắm qua, gõ cửa phòng Lô Chu nói "Chu ca, anh xoát taobao không?"
"Em lại làm gì?" Lô Chu nói "Cho em ở một ngày, ngày mai anh ra ngoài, em liền cút cho anh."
"Anh kêu em lăn đi nơi nào..." Tiêu Nghị tội nghiệp ghé vào trên giường.
Lô Chu nhìn thoáng qua Tiêu Nghị, không nói chuyện, đen mặt xoát taobao. Tiêu Nghị tại giường lớn của Lô Chu lăn hai vòng, thấu đi qua, đem đầu đặt tại bắp đùi của hắn, Lô Chu lập tức đem hắn đẩy ra, đắp chăn.
"Anh không nhớ em sao, sao -- sao -- đát --!" Tiêu Nghị nói.
"Em có bệnh." Lô Chu dở khóc dở cười nói.
"Anh tuyệt không nhớ em sao?" Tiêu Nghị nói "Anh hảo ngoan tâm, một câu không nói liền đem em đuổi đi."
Lô Chu nhìn Ipad trong tay , nhìn thẳng cũng không liết Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị còn nói "Anh nhất định rất nhớ em, nếu không anh hôm nay liền sẽ không đến xem em đấu ."
Lô Chu trầm mặc.
Tiêu Nghị "Anh tại Macao thua một ngàn vạn sao?"
Lô Chu "Em có phiền hay không?"
Tiêu Nghị "Vậy chúng ta đổi đề tài, hôm nay Á Tình tỷ do anh gọi tới sao?"
Lô Chu "Không."
Tiêu Nghị "A."
Lô Chu không kiên nhẫn nói "Ninh Á Tình muốn đi, cô ấy có bạn hợp tác với phó trưởng đài, Trịnh Tiểu Thông cùng đi với anh, Tiểu Thông thuận tiện cùng lãnh đạo bọn họ đàm luận, Lê Trường Chinh là cháu của Đỗ tổng mang đi."
"Ác --" Tiêu Nghị nghĩ thầm khó trách, Lô Chu còn nói "Những người trong đoàn phim đều tới cổ động cho em."
Tiêu Nghị trở về đã cám ơn các bằng hữu cũng hẹn có rảnh thỉnh bọn họ ăn cơm, Lô Chu gửi tin nhắn rồi nói "Đỗ Mai cho em bao nhiêu?"
"Cái gì?" Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu nói.
Lô Chu "Em giúp chị ấy phủng người, chị ấy chưa cho em trợ cấp?"
"Em không biết." Tiêu Nghị nói "Hẳn là có đi."
"Cái gì cũng không biết." Lô Chu quả thực không còn cách nào khác, Tiêu Nghị nói "Ác đúng rồi, phí tài trợ Tiểu Thông ca cho em, em có cầm tới, anh có đưa cho anh ấy không."
Lô Chu lại không nói, tập trung tinh thần xoát Weibo.
Tiêu Nghị nói "Weibo nói cái gì?"
"Chửi anh." Lô Chu lạnh lùng nói.
Tiêu Nghị nói "Đừng nghĩ, làm chuyện khác đi, xoát taobao thế nào?"
Tiêu Nghị cửu biệt gặp lại, kỳ thật rất muốn cùng Lô Chu trò chuyện, nhưng Lô Chu lại không lên tiếng, cậu đoán Lô Chu nhìn thấy mình vẫn rất cao hứng, liền luôn luôn ở bên cạnh chần chờ dong dài, một lát sau nhìn thấy Lô Chu không gọi cậu chạy trở về, liền được một tấc lại muốn tiến một thước ôm đùi Lô Chu tiếp tục ma chần chờ kỷ.
Lô Chu đạp cậu mấy đá, muốn đem  cậu đá bay, Tiêu Nghị lại không buông tay, Lô Chu liền đành phải nhườn cậu ôm đùi mình.
"Em phát hiện hiện tại fan của em thiệt nhiều..."
Tiêu Nghị ôm đùi Lô Chu, một bên ca hát, một bên thừa dịp ca hát chậm rãi hướng lên trên.
Lô Chu "..."
"Em còn như vậy anh phải báo cho cảnh sát." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị liền không động , duy trì tư thế ôm đùi Lô Chu nói "Em quyết định mấy ngày nữa, chờ tiết mục phát liền xóa hết nội dung trên Weibo."
Lô Chu "Tùy em, fan của em còn điên hơn anh, nơi nơi phun người."
"Ai." Tiêu Nghị tiếc nuối nói "Không có cách nào, một fan bằng 10 fan."
Tiêu Nghị có chút mệt nhọc, ghé vào gối đầu, hôm nay một ngày đại hỉ đại bi, kích động quá độ, hiện tại lại về tới bên người Lô Chu, cả người nói không ra lời, trong đầu một mảnh tương hồ còn muốn tìm đề tài cùng Lô Chu tán gẫu một chút.
"Mệt ?" Lô Chu nói "Chạy trở về đi ngủ."
Tiêu Nghị mơ mơ màng màng trở về phòng, trực tiếp ngủ.
Nửa đêm, cậu cảm giác Lô Chu đi qua tắt đèn.
Hôm sau, Tiêu Nghị thức dậy rất sớm, chủ động đi làm điểm tâm cho Lô Chu, phát hiện chén đĩa cùng bát cơ hồ cũng bị mất a, chỉ có cái bát trước kia cậu thường dùng, một bộ chén mấy vạn đồng tiền cũng ném còn dư lại hai cái.
Dì quét tước mỗi ngày tới cũng biến thành một tuần đến một lần, Tiêu Nghị chỉnh lý tư liệu của Lô Chu-- Đại bộ phận còn ở chỗ cũ, mình ăn cơm trước, thuận tiện đăng ký tài khoản hằng ngày của Lô Chu, nhìn chi tiêu của hắn như nước chảy.
Đại tài sản Lô Chu không nói cho Tiêu Nghị, Tiêu Nghị chỉ quản nội dung phần ăn uống cùng cuộc sống hàng ngày của hắn, hai tờ tiền, dùng để ăn cơm cùng chi tiêu, một tờ khác ứng phó chi tiêu hỗn độn trên mạng. Tiêu Nghị biết mật mã, Lô Chu cũng không đề phòng cậu, mấy chục vạn, cho dù muốn trộm cũng trộm không được, lấy thân phận của Lô Chu, muốn báo án đặc biệt, chân trời góc biển đều có thể truy trở về.
Ăn cơm còn có mấy trăm vạn, Tiêu Nghị hơi chút yên tâm, lại nhìn tài khoản taobao vẫn giống thường ngày, mua một đống loạn thất bát tao.
Lô Chu ngáp dài xuống dưới, Tiêu Nghị hỏi "Hôm nay đi nơi nào?"
Lô Chu nhàm chán nhìn Tiêu Nghị nói "Em như thế nào còn chưa đi?"
Tiêu Nghị nói "Em trở về làm việc cho anh a."
Lô Chu nói "Đừng nghĩ tái từ chỗ này của anh kiếm tiền, một xu sẽ không cho em."
"Không cần." Tiêu Nghị cười nói "Em nuôi anh thế nào? Nuôi nam thần của em thực tốt a."
Lô Chu trừng Tiêu Nghị, Tiêu Nghị bưng bữa sáng cho hắn, Lô Chu cũng không thay quần áo, ngay tại trong nhà di tới đi lui mấy vòng, ngồi ở trên ghế sa lông chơi game.
"Vì cái gì dì làm gia vụ cùng nấu cơm đều không tới?" Tiêu Nghị hỏi.
"Không muốn người khác vào trong nhà." Lô Chu lãnh đạm nói "Đổi thành một tuần đến một lần."
Tiêu Nghị "Vậy anh ăn cái gì?"
Lô Chu "Ăn shi, không cần hỏi lại."
Tiêu Nghị "Ác."
"Kia gần đây không tiếp diễn sao?" Tiêu Nghị còn nói.
"Không." Lô Chu lạnh lùng nói.
Tiêu Nghị cũng không hỏi nhiều, ngay bên người Lô Chu bồi hắn lên mạng, Lô Chu mất một buổi chiều chơi game, Tiêu Nghị xoát Weibo một buổi chiều.
"Trên mạng nói cái gì?" Lô Chu hỏi.
"Không nói gì." Tiêu Nghị nói "Kháp em."
Lô Chu "Em hiện tại đã biết rõ tâm tình của anh?"
Tiêu Nghị ha ha cười nói "Em xem bọn họ cãi nhau còn rất vui."
Tiêu Nghị gần đây đứng đầu, trong đó có một bài bát quái, nội dung là về Lô Chu, nói hắn ở Macao đánh bài, bên trong nói Lô Chu từ khi cùng Trương Hân Nhiên chia tay, diễn bộ nào thì bộ đó tệ, luôn luôn đi xuống.
Bên trong còn phụ thượng chòm sao, sinh nhật của Lô Chu tiện đà ghi ra đủ loại suy tính.
"Sinh nhật năm nay muốn đi chỗ nào chơi?" Tiêu Nghị hỏi.
"Em đang nhìn bài đăng thầy tướng số bói cho anh sao?" Lô Chu hỏi.
"Ân." Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn Lô Chu, Lô Chu cười nhạo "Thầy tướng số nói đúng, sinh nhật năm trước tại Thái Lan bái thần, kết quả cũng như vậy."
"Tái ông mất ngựa,hoạ phúc khôn lường (Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)." Tiêu Nghị nói "Em bị cuốn gói, lúc chia tay cũng hiểu được nhân sinh xong đời nha, bất quá sau đó không phải gặp anh sao, Chu ca, nhất định sẽ khá hơn."
Lô Chu cười nhạo "Coi như hết."
Lô Chu đứng dậy đi thay quần áo, Tiêu Nghị liền đi thu thập, cầm chìa khóa nhà cùng chìa khóa xe, như cũ lái xe cho hắn.
"Đi chỗ nào?" Tiêu Nghị hỏi.
Lô Chu một bên gọi điện thoại, vừa nói tên nhà hàng, Tiêu Nghị liền lái xe dẫn hắn đi tới nhà hàng ăn cơm, đây là nhà hàng tương đối cao cấp, trước Lô Chu dẫn cậu đến ăn, thường xuyên hẹn Trịnh Tiểu Thông đàm luận ngay tại nơi này.
Hôm nay Lô Chu chọn bao sương có cửa sổ sát đất, chọn đồ ăn, Tiêu Nghị muốn ra bao sương bên ngoài, Lô Chu nói "Em ở chỗ này ăn."
Tiêu Nghị liền chọn đồ ăn Lô Chu thích ăn, một lát sau đồ ăn tới, người còn chưa tới.
Lô Chu "Ăn a."
Tiêu Nghị: "..."
"Không ai đến sao?" Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu.
"Không, anh tự bỏ tiền ăn một bữa cơm làm sao vậy? Không được a!" Lô Chu nói.
Tiêu Nghị liền cùng Lô Chu ăn cơm, ở giữa Tiêu Nghị tiếp điện thoại của Đỗ Mai, kêu cậu ngày mai tới công ty, Lô Chu lại hỏi vài câu về tình huống công ty liền không nói cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Tiêu Nghị lại lái xe chở Lô Chu trở về, nghĩ thầm anh chính là mang tôi đi ra ăn một bữa cơm sao? Khi về nhà Lô Chu đi tắm rửa, Tiêu Nghị mới hiểu được Lô Chu quả thật chỉ đơn thuần dẫn cậu đi ra ngoài ăn một bữa cơm. Này thật sự rất làm cậu thụ sủng nhược kinh.
Hôm sau, Tiêu Nghị đi một chuyến tới công ty, cùng Đỗ Mai thương lượng một chút, Tiêu Nghị chuẩn bị sau khi tiết mục phát sóng liền chính thức không hỗn giới giải trí cũng như từ chức.
Đỗ Mai mặc dù có điểm ngoài ý muốn, khoảng cách ba năm hợp đồng còn hơn bốn tháng nhưng không miễn cưỡng cậu, giúp cậu kết thúc hợp đồng.
Cùng ngày Tiêu Nghị tại công ty giao tiếp xong, thở phào một cái, lại gặp phải Ô Hằng Cổ, Ô Hằng Cổ hiển nhiên đã biết Tiêu Nghị bị đào thải cùng với từ chức.
"Chào Cổ ca a!" Tiêu Nghị thần tình tươi cười, nịnh nọt hô.
Ô Hằng Cổ "Ngô."
Tiêu Nghị trong lòng cuồng tiếu, ôm công tử của Lô Chu trở về nhà.
"Em tại sao lại trở lại? !" Lô Chu ở nhà đợi Tiêu Nghị một ngày, kết quả nhìn thấy Tiêu Nghị cầm bao lớn bao nhỏ tiến vào.
Tiêu Nghị mờ mịt nói "Em từ chức a."
"Anh có đáp ứng thuê em sao?" Lô Chu không khách khí nói.
"Không a." Tiêu Nghị nói "Anh không cần sính em, miễn phí phục vụ cho anh, nam thần của em!"
Lô Chu "..."
Tiêu Nghị nói "Anh muốn mua cái gì em mua cho anh, nhạ, Đỗ tổng cuối cùng cho em 20 vạn, em hiện tại có 30 vạn nha."
Lô Chu sắp phát bệnh tim, Tiêu Nghị còn rất vui a, chạy lên chạy xuống dọn đồ, thu dọn đồ đạc, buổi tối còn nấu cơm cho Lô Chu. Lô Chu không đề cập tới muốn làm cái gì, Tiêu Nghị cũng không hỏi, mỗi ngày cứ như vậy cùng hắn thì tốt rồi.
Vào ban đêm, Tiêu Nghị đăng kí một đống ID, đang ở trên Weibo cùng antifan của Lô Chu kháp đến bất diệc nhạc hồ, Lô Chu nói "Em cho anh..."
"Đừng ồn ào, đang phun người." Tiêu Nghị nói.
"Lại phun ai?" Lô Chu không kiên nhẫn "Anh đều không phun, em phun cái gì? Có phiền hay không?"
Tiêu Nghị nói "Em phát hiện có thật nhiều người rất kỳ quái, anh xem người này."
Cậu cho Lô Chu nhìn nói "Anh xem người này, rõ ràng là fan của anh cũng thực thích anh, nhưng anh ta lại mỗi ngày đều chê anh, nói anh diễn xuất không được đóng phim bộ dạng xấu... Cái gì đều không được, còn tiên đoán anh sẽ đi xuống, nói sự nghiệp phát triển của anh nhất định sẽ suy sụp, như thế nào sẽ có người như vậy?"
"Anti-fan." Lô Chu nói "Thấy nhưng không thể trách, không cần mắng."
Ác nguyên lai gọi anti-fan sao? Tiêu Nghị nghĩ thầm anh lần trước cũng làm như vậy, một bên chửi tôi một bên sao sao đát... Cậu nhìn Lô Chu như là muốn nói cái gì, Lô Chu lập tức liền từ vẻ mặt của hắn đoán được nói "Không cần em quan tâm, mấy ngày nữa anh sẽ xóa hết nội dung trên Weibo, mắt không thấy tâm vi tịnh."
Tiêu Nghị lập tức nói "Không cần a!"
Tâm thủy tinh của Lô Chu hiển nhiên còn chưa khỏi hẳn, Tiêu Nghị còn nói "Năm nay còn tiếp diễn không?"
"Không ai tìm anh." Lô Chu nói "Tìm anh anh liền tiếp."
Tiêu Nghị nói:"Em còn làm trợ lý cho anh."
Lô Chu nói "Không có tiền lương cho em, nghèo. Sơn trang rượu đỏ như không đáy."
"Không quan hệ." Tiêu Nghị lập tức nói "Không cần cho em tiền lương, bao ăn bao ở là được."
Ngày hôm sau, tiết mục dự thi củaTiêu Nghị phát sóng, Lô Chu chưa nói muốn xem, Tiêu Nghị khẩn trương đến muốn chết, cậu bây giờ nhớ tới mình lỗ mãng chạy đến tiết mục thổ lộ, lúc ấy đầu óc nóng lên vả lại không thấy được Lô Chu, hiện tại đã gặp được, không biết Lô Chu nhìn thấy một đoạn kia sẽ nghĩ như thế nào a!
Lúc đó Tiêu Nghị hạ quyết định, thiết tưởng Lô Chu đang ở Canada nhưng hiện tại bọn họ lại ở trong phòng, nếu Lô Chu cảm thấy cậu ghê tởm, xem xong tiết mục trực tiếp đuổi cậu đi... Đã có thể xong đời.
Nhưng lui một vạn bước, vạn nhất Lô Chu có thể tiếp nhận? Hắn trước kia cũng không phỉa chưa từng cùng nam nhân sao? Tiêu Nghị cảm thấy mình có như thế nào cũng bị áp chế, tốt xấu còn có cái giấu, hơn nữa cậu đều nói nhiều như vậy, hướng Lô Chu thổ lộ, nam nữ đều không ít... Cậu hẳn sớm có mắt không tròng.
Nhưng mặc kệ thế nào, Tiêu Nghị vẫn thực khẩn trương, cậu sợ cùng Lô Chu ngồi ở trên ghế sa lông xem tiết mục, nhìn đến đoạn thổ lộ, tất cả mọi người sẽ trực tiếp xấu hổ chết, vì thế ăn cơm chiều xong liền trốn trong phòng.
Lô Chu còn ở bên ngoài gõ gõ cửa nói "Em không xem trận đấu sao? !"
Tiêu Nghị ở trong phòng nói "Em không xem! Rất gớm!"
Lô Chu "..."
"Em cũng biết em rất gớm a!" Lô Chu lớn tiếng nói "Xuống dưới gọt hoa quả a!"
Tiêu Nghị không lên tiếng, Lô Chu nói bệnh thần kinh, liền đi xuống lầu, tùy tay mở TV, ngồi ở trên ghế sa lông nhìn tiết mục buổi tối.
"Em xuống đây!" Lô Chu lại quát.
Tiêu Nghị khóa trái cửa, đem tủ đầu giường cùng bàn & ghế dựa toàn bộ đổ lên cửa, vẻ mặt run sợ, mở ra Ipad, bắt đầu xem trực tiếp, cũng bắt đầu xóa một cái một cái trên Weibo, một bên nghe tiết mục, một bên xóa Weibo đến một cái cũng không dư thừa, nghĩ thầm khiến cho thời gian tốt đẹp nhất, ở lại trong giờ khắc tối huy hoàng nhất đi.
Biên tập tiết mục cắt nối rất tốt, quả nhiên là siêu nhân lúc Tiêu Nghị đuổi theo cũng cắt nối xuất sắc , 《 Niên hoa 》 chấm dứt, màn ảnh đánh vào trên mặt Tề Toàn, tiện đà nói nói cười cười giống như ở giữa chuyện gì cũng không có phát sinh.
Trong đó quay Lê Trường Chinh trên thính phòng.
Tiêu Nghị xoát Weibo, phát hiện toàn bộ Weibo bắt đầu sôi trào.
Lập tức đã có người bát quái, Tiêu Nghị xóa hết Weibo sau đó không nhìn nữa, nhìn chính mình và Cảnh Luật hát xong, thanh tình cũng mậu, mặc dù bại do vinh, không thể không nói người diễn không biết, lúc xem tiết mục còn rất thúc lệ. Cảnh Luật xuống đài, Tiêu Nghị đứng ở trên đài.
Tim Tiêu Nghị đã sắp rớt ra ngoài.
Tiết mục:
"Ân." Tiêu Nghị nói "Tham gia trận đấu này, quen biết rất nhiều bằng hữu, là một ngày vui sướng nhất của tôi."
Màn ảnh chuyển hướng Tề Toàn.
"Bất quá nói câu đứng đắn." Tề Toàn cười nói "Cậu quá ngũ quan, trảm lục tướng, mở một đường máu đến thổ lộ, có nghĩ tới về sau như thế nào phát triển không?"
Màn ảnh chuyển hướng Vương Cảnh.
Vương Cảnh cười nói:"Đấu vòng loại được phát, cậu chính là một đêm gặp may."
Màn ảnh chiếu Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị "Ân, bất quá tôi có thể sẽ không ở trước mặt mọi người ca hát, đầu tiên muốn cám ơn fan đã cổ vũ tôi, mặc kệ tôi ở nơi nào, tôi hứa, tôi chỉ biến mất trước mặt màn ảnh mà thôi, kỳ thật tôi vẫn luôn ở đây..."
Tiêu Nghị "... ... ... ... ..."
Mẹ kiếp tỏ tình của tôi đâu? ! Trả lại lời tỏ tình cho tôi! Các người cũng quá thiếu đạo đức đi! Đem lời tỏ tình của tôi toàn bộ cắt hết a!
Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền muốn đi treo cổ tổ tiết mục, tại sao có thể như vậy a a a a --! ! Các người... Các người... Tôi... Ai tới cứu cứu tôi...
Tiêu Nghị trúng độc ngã xuống giường, tiết mục truyền đến cảnh cậu tới lối ra, quay video.
"Khi tôi hiểu được chính mình, vô luận cái gì cũng không thể ngăn cản tôi chạy tới."
"Nếu bạn là fan của tôi, thỉnh cho tôi sức mạnh đi!"
Tiêu Nghị bỗng nhiên như bị bệnh động kinh ngồi dậy, vẻ mặt chết lặng một tiếng rớt ra cửa sổ, chuẩn bị nhảy lầu, phát hiện chỉ có lầu hai, nhảy xuống sẽ không chết.
"Uy!" Lô Chu ở bên ngoài giận dữ hét.
Lô Chu trung khí mười phần, toàn bộ phòng ở đều lạnh run.
Tiêu Nghị một bộ bạo mạn ở thang lầu liếc Lô Chu.
Lô Chu "Thái độ gì? Em đem Weibo toàn bộ xóa hết?"
"Đúng vậy." Tiêu Nghị nói.
Lô Chu "Em có bệnh a! Em rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Em có thể bình thường chút không?"
Tiêu Nghị không nói lời nào, Lô Chu quả thực cũng bị Tiêu Nghị cấp giận điên lên nói "Không có tiền nói lý tưởng gì? Em không tham gia muốn đi theo đuổi cái gì? ! Em đi a! Còn ở chỗ này của anh làm chi? !"
Lô Chu tức giận, từ bên người Tiêu Nghị đi qua, đá văng cửa, đi vào, hi rầm, đồ vật trên bàn rơi xuống.
Tiêu Nghị "..."
Lô Chu ngồi ở trên giường tựa như sư tử phẫn nộ, Tiêu Nghị biết hắn đau lòng cho mình, khả năng cảm thấy cậu bùn nhão không dính được lên tường.
Cậu đi vào, nhìn thấy ly nước lại nát, tám cái chén 4 vạn đồng tiền, một cái 5 nghìn, 5 nghìn đồng tiền một chút cũng không có, đành phải đi xuống cầm chổi.
Tiêu Nghị một bên quét dọn thủy tinh, Lô Chu nằm ở trên giường nói "Em hiện tại nói đi, em rốt cuộc muốn làm cái gì? Hát không hát, em muốn đi truy đuổi cái gì?"
"Làm trợ lý của anh." Tiêu Nghị giương mắt nhìn Lô Chu, cười cười.
Lô Chu ngẩn ra, tiện đà thần tình khó có thể tin nói "Fan của em có 300 vạn, đi tuyển tú liền hồng , em đây là già mồm cãi láo! Em có biết anh lăn lộn bao nhiêu năm mới được không?"
Tiêu Nghị không nói chuyện, hừ ca, rung đùi đắc ý quét dọn, Lô Chu nhịn không được còn nói "Em rốt cuộc là cái gì?"
"Em yêu anh a." Tiêu Nghị nói.
"Đừng mẹ nó lại nói cái này!" Lô Chu nói "Yêu có thể làm cơm ăn sao? Anh đều quá khí cũng không có thể diễn còn yêu cái mao a yêu! Em muốn chọc giận chết anh sao? Lão tử đều dọn đường cho em, em hiện tại lại bỏ dở! Em đối ngẫu sùng bái đến cả tiền đồ cũng không muốn a! Em yêu anh như vậy a! Tình yêu có sức mạnh lớn như vậy a! Đỉnh thiên đi!"
"Không phải yêu như đối ngẫu..." Tiêu Nghị nói "Là cái loại yêu này, cái loại này."
Lô Chu "..."
Thanh âm của Tiêu Nghị nhỏ xuống, có chút gần như tự nhủ nói "Là... Cái loại yêu này, luyến ái yêu... Em ở tiết mục cũng nói, bất quá bị bọn họ cắt, có khả năng cảm thấy... Không thích hợp đi."
Tiêu Nghị cúi đầu, cả mặc đỏ bừng, trong lòng kinh hoàng, cậu không dám nhìn Lô Chu.
Lô Chu khiếp sợ, một lúc lâu chưa nói gì.
"Anh... Chu ca... Anh không cần có cái gì... Gánh nặng tâm lý." Tiêu Nghị nói "Ân, cứ như vậy."
Tiêu Nghị đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, lúc đi ra một bước, suýt nữa cả người ngã xuống.
Thương thiên a -- đại địa a -- Tôi liền nói như vậy rồi đi ra!
Tiêu Nghị khóc không ra nước mắt như cung nữ phủ phục giãy dụa bò lại vào gian phòng của mình, thật vất vả bò lên giường, dùng gối đầu ôm đầu, xoay vài vòng.
Xong lại còn nói ra ... Lô Chu cái gì cũng không có nói, hắn thực khiếp sợ sao? Sẽ không bị mình dọa nước tiểu đi... Mặc kệ, nói đều đã nói ... Đã xấu hổ như vậy.
Tiêu Nghị lấy lại bình tĩnh, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua.
Làm như thế nào? Mặc dù mình đã sớm tỏ tình nhưng Lô Chu vạn nhất không có cảm giác với cậu, vậy biến thành mình tìm đường chết, Tiêu Nghị lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận được không tìm đường chết sẽ không phải đích thực chết, nhưng lời nói đã xuất khẩu, khai cung không quay đầu lại, nhiều lắm thì ngày mai gặp Lô Chu, tất cả mọi người làm bộ không có gì, giới điện ảnh và truyền hình khẳng định rất nhiều gay cũng thầm mến Lô Chu... Hắn hẳn đã quen, chỉ cần không có phản ứng, về sau không bao giờ nói tới thì tốt rồi.
Tiêu Nghị xoát xoát di động, đem những lời này nói ra, ngược lại làm cậu thoải mái, giống như hoàn thành một đại nhiệm vụ.
Weibo toàn xóa hết, Tiêu Nghị nghĩ thầm buổi tối hôm nay tôi phải là vua đề tài, ai cũng không ngờ được, lần này là một tiểu ca sĩ vô danh, chiếm cứ các đầu đề, lão tử rốt cục cũng bạo một lần.
Cậu lại lên vài diễn đàn, rõ ràng nhìn thấy một bài đăng.
【 Nhìn lại những tuyển thủ dự thi 】 Làm chính mình đi! Đại nam hài ôn nhu Tiêu Nghị, chúc cậu đuổi theo lý tưởng của chính mình, fan chúc cậu lên làm Tiêu kiên cường.
Tiêu Nghị nghĩ thầm lý tưởng của tôi đã sắp bị mình tìm đường chết giết rồi... Nhưng mở bài đăng kia, cậu trong nháy mắt đã bị cảm động đến rơi nước mắt, trang 2 của bài đăng chính là áp phích trên diện rộng của cậu, ầm ĩ ca hát, thần thái phi dương đặc tả.
Đương nhiên phía dưới vẫn là các loại anti fan, có người thề son thề sắt nói người ta đang sao tác, qua mấy tháng liền tái nhậm chức cậu tin hay không? Tiếp đã bị các fan kháp thành cẩu giận dữ hét người ta Weibo đều xóa mi vẫn chưa xong a!
Phía dưới không có gì ngoài một ít lời rủa không hợp thời, dư lại là fan của Tiêu Nghị, sôi nổi chúc cậu vui vẻ, thậm chí còn không biết người nào nói cùng với Lô Chu hảo hảo cùng một chỗ nha, Tiêu Nghị thiếu chút nữa tiêu nước tiểu, nghĩ thầm những người này cũng quá thấy rõ huyền cơ đi.
Tiêu Nghị lại muốn đến phòng cách vách... Hắn có khỏe không, không bị dọa sợ đi.
Lô Chu gửi tin nhắn đến.
【 Em nói là sự thật? 】
Tiêu Nghị nhìn bài đăng trên Ipad, lời chúc phúc cùng cổ vũ mãnh liệt như thủy triều, làm chính mình đi!
【 Vâng. 】
Tiêu Nghị đánh chữ, Chu ca anh không cần để ở trong lòng, tôi sẽ khắc chế chính mình, anh đem tôi trở thành Bla bla bla là được, kết quả Lô Chu lại gửi tin nhắn.
【 Anh cũng yêu em. 】
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị nháy mắt liền ném di động, cuống quít vặn cửa, vài lần không vặn ra, nghe được cửa phòng cách vách vang, cậu thật vất vả đi ra ngoài, đứng ở trong hành lang, kinh ngạc nhìn Lô Chu, Lô Chu còn chưa từ khiếp sợ bình phục lại, ngơ ngác nhìn Tiêu Nghị.
Trong mắt Tiêu Nghị mang theo nước mắt, Lô Chu cơ hồ muốn điên rồi, hắn gắt gao ôm Tiêu Nghị, đem cậu đặt trên tường, hung hăng hôn lên.
Trong đầu Tiêu Nghị nhất thời trống rỗng, cậu phản xạ có điều kiện ôm thắt lưng Lô Chu, tiện đà đổi tay gắt gao ôm cổ hắn, Lô Chu hôn dã man mà bạo lực, rời môi, hai người khẩn trương thở dốc, trái tim Tiêu Nghị kinh hoàng giống như trời sụp đất nứt, một khắc kia cậu đã cái gì cũng không kịp tưởng, chỉ còn lại có hôn môi cùng tâm tình.
Tiêu Nghị "Đến phòng anh đi."
Lô Chu "Đi phòng em..."
Tiêu Nghị nở nụ cười, Lô Chu đem cậu đổ lên gian phòng của mình, đem cậu đặt trên giường, Tiêu Nghị ngã xuống vừa muốn nói chuyện, Lô Chu lại nằm ở trên người cậu, không chút do dự hôn lên.
"Ngô..." Tiêu Nghị ôm hắn thật chặt, nhiệt độ cơ thể nam tính của hai người cách vải bông truyền lại, bọn họ cả cơ hội tách ra thở dốc cũng không nguyện ý cấp cho đối phương, môi mới vừa tách ra, Tiêu Nghị lại lập tức hôn lên, Lô Chu nghiêng người, Tiêu Nghị liền ôm cánh tay hắn, Lô Chu phản thủ ôm bờ vai cậu, chân kẹp cùng một chỗ, hung hăng hôn môi.
Tiêu Nghị lần đầu tiên đạt được khoái cảm mãnh liệt như vậy, đó là thể nghiệm cậu chưa từng có, thân thể Lô Chu tràn ngập lực lượng, bọn họ sớm chiều ở chung đối với nhiệt độ cơ thể, khí tức cùng với tính cách lẫn nhau cũng quen thuộc mà xa lạ, cái loại cảm giác khiếp sợ cùng mới mẻ này quả thực muốn làm cả người Tiêu Nghị lâm vào luân hãm.
Rời môi, Lô Chu kinh ngạc nhìn cậu.
"Lúc nào thích anh?" Lô Chu nói "Có thật không?"
"Vâng... Đúng vậy." Tiêu Nghị có chút quẫn nói "Thật lâu trước kia, em nhớ không được... Không, em cảm thấy em nói không rõ ràng, lúc nào bắt đầu thích anh."
Lô Chu cười cười, Tiêu Nghị lại hỏi "Anh sao? Em vẫn luôn cho rằng... Anh không có cảm giác này."
"Anh cũng nhớ không rõ ..." Lô Chu hu khẩu khí nói "Có thể là... Lúc về nhà em."
Tiêu Nghị nói "Anh thích em cái gì?"
Lô Chu nói "Không... Không biết."
Tiêu Nghị cười ôm cổ hắn, trên người Lô Chu thực sạch sẽ, khí vị làm người khác cảm thấy thoải mái mà an toàn, Tiêu Nghị khóa đến trên người hắn, cúi đầu hôn, cậu hạnh phúc đến sắp hôn mê, thậm chí có loại cảm giác đang nằm mơ. Lô Chu lại nghiêng người, đè nặng cậu, cúi đầu hôn môi.
Hai người áp đến điều khiển từ xa, nhảy kênh, bên trong là MV Tiêu Nghị đưa cho Lô Chu, Tiêu Nghị cười ngẩng đầu nhìn, Lô Chu lại tiện tay ném đi điều khiển từ xa nói "Đừng lãng phí thời gian."
Tiêu Nghị mở to mắt, không muốn nhắm mắt lại, cậu cùng Lô Chu nghiêm túc hôn môi, môi hút, cậu cảm thấy cùng Lô Chu gần như vậy hôn nhau, Lô Chu cảm giác cùng bình thường có chút biến hóa -- Đó là cảm giác thân mật tới gần, rất gần.

KIM BÀI TRỢ LÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ