Thật vất vả đến công ty, Đỗ Mai nói "Lô Chu, có chuyện cùng cậu thương lượng."
Tiêu Nghị ngồi ở trên ghế sa lông, thoáng thanh tỉnh, không bao lâu, Lô Chu liền từ trong phòng làm việc đi ra. Tiêu Nghị đứng dậy, thấy Lô Chu mặt âm trầm nói "Làm sao vậy?"
Lô Chu nói "Không được chính là không được, tôi nói không được."
Đỗ Mai nói "Cậu hỏi một chút ý kiến của Tiêu Nghị?"
"Không thể chê." Lô Chu lãnh đạm nói "Đi."
Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Lô Chu dùng thái độ này cùng Đỗ Mai nói chuyện, hiển nhiên sinh khí, cậu lập tức liên tưởng đến việc Đỗ Mai an bài nhân sự. Đỗ Mai nói "Cậu muốn duy trì tôi, Lô Chu, không thể như vậy, tôi đây muốn cùng cậu hảo hảo thương lượng, cậu giận cái gì?"
Lô Chu đem Tiêu Nghị đẩy lảo đảo, trực tiếp đem cậu nhét vào trong thang máy, Tiêu Nghị kinh hồn táng đảm, không nghĩ tới Lô Chu sẽ phản ứng như thế, cậu không dám hỏi lại nhưng không hỏi lại như là chột dạ, chỉ phải thấp thỏm nói "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Lô Chu đơn giản thô bạo nói "Lái xe!"
Tiêu Nghị đành phải lái xe, cả người Lô Chu đều tản ra khí tràng nguy hiểm, mới vừa ra ga ra, di động của Tiêu Nghị liền vang lên, Đỗ Mai gọi điện thoại cho hắn, Tiêu Nghị vừa định tiếp, Lô Chu liền đem điện thoại lấy lại đây, mở loa ngoài, Đỗ Mai nói "Tiêu Nghị?"
"Ai." Tiêu Nghị nói.
Lô Chu nghe được rành mạch, Tiêu Nghị cái gì cũng không dám nói, Đỗ Mai lại nói "Lô Chu còn sinh khí sao?"
Lô Chu trầm mặc không nói, Tiêu Nghị nói "Giống như... Có một chút."
Tiêu Nghị trong lòng âm thầm khẩn cầu, Đỗ tổng dì ngàn vạn lần đừng hãm hại tôi a, nhìn cháu dì là bạn tốt của tôi, liền giơ cao đánh khẽ, đừng hiện kêu tôi lựa chọn... Nha nha nha.
Đỗ Mai nói "Cậu chuyển lời cho cậu ấy một tiếng, chuyện ngày hôm nay là tôi suy xét thiếu thỏa đáng , tôi luôn luôn có chuyện nói thẳng, cậu ấy không nguyện ý, liền ấn ý tứ của cậu ấy, không có gì ."
Tiêu Nghị thầm nghĩ lời này nói quá đẹp, cậu nhìn Lô Chu liếc mắt một cái. Sắc mặt Lô Chu lúc này mới tốt hơn chút, Đỗ Mai còn nói "Vốn muốn kêu cậu bớt thời giờ lại đây, thuận tiện giúp tôi chút, xem ra Lô Chu không nguyện ý cùng cậu tách ra nha ha ha ha, các cậu tình cảm tốt như vậy sao?"
Tiêu Nghị cười khan vài tiếng, Lô Chu thâm hút một hơi, tựa hồ là muốn mở miệng, Tiêu Nghị vội xua tay, ý bảo đừng nói nữa, còn nói "Được Đỗ tổng, tôi hiểu được, nếu có thời gian, điều kiện cho phép, cần tôi làm gì, ngài nói thẳng là được."
Lô Chu không nghĩ tới Tiêu Nghị sẽ trả lời như vậy, Đỗ Mai bên kia ở dưới bậc thang, hơi chút vừa lòng, ừ một tiếng nói "Kêu Lô Chu ngàn vạn lần đừng nóng giận, đều là việc nhỏ."
"Được." Tiêu Nghị cười nói, cũng cúp điện thoại.
Lô Chu sắc mặt có chút bất an, Tiêu Nghị nhịn không được buồn cười, Lô Chu không vui nói "Cười cái gì?"
"Cười hai ta." Tiêu Nghị nói "Đều bị Đỗ tổng chơi một tay."
Lô Chu bắt đầu còn không có kịp phản ứng, bị Tiêu Nghị nói như thế, mới ý thức tới Đỗ Mai, hoàn toàn như thế, Đỗ Mai đầu tiên là đánh mất nghi ngờ của Lô Chu, càng ném quyết định của mình cho Tiêu Nghị, bảo hắn lựa chọn giải quyết, cứ như vậy, Lô Chu đều không phát hỏa.
"Cô ấy là người thông minh." Lô Chu nói "Bao nhiêu người đều sợ bất quá về sau nếu ở một mình, ngàn vạn lần đừng đắc tội cô ấy, nếu không bị cô ấy chỉnh chết."
Tiêu Nghị cười cười nói "Anh muốn giải ước sao, Chu ca."
Lô Chu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, thở phì phì không để ý tới cậu, xe lại kẹt, đi như ốc sên, Tiêu Nghị thật sự là không có cách với đường xá Bắc Kinh, có tiền cũng mua không được đường, hoàn hảo Lô Chu mua hai chiếc xe, phân biển số xe, nếu không vạn nhất ngày nào đó nửa đêm 12 giờ diễn trở về liền cũng bị hạn kẹt ở trên đường.
Kẹt một hồi, điện thoại đột nhiên lại vang là một dãy số xa lạ, Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu muốn đem nó cấp treo.
Lô Chu lại vươn tay, tiếp điện thoại.
"Uy, Tiêu Nghị sao?" Bên kia mang theo ý cười nói.
"Ai vậy?" Tiêu Nghị hỏi, bên kia có chút ồn ào, nghe không rõ ràng lắm là ai.
"Tôi Lê Trường Chinh!" Người trong điện thoại nói.
Sắc mặt Lô Chu cùng Tiêu Nghị nháy mắt thay đổi, Tiêu Nghị càng không xong, làm như thế nào? ! Sắc mặt Lô Chu đã triệt để đen, Tiêu Nghị đã hoàn toàn đoán không được Lô Chu sẽ làm gì.
"Đêm qua, Đỗ Mã đã nói với cậu?" Lê Trường Chinh nói "Chính là hùn vốn mở công ty đĩa nhạc."
"Tôi đang... Lái xe." Tiêu Nghị nói "Gọi cho anh sau có thể chứ."
"Được được." Lê Trường Chinh lập tức nói "Xin lỗi quấy rầy cậu, chờ cậu gọi lại rồi nói."
Lê Trường Chinh chủ động treo điện thoại, Lô Chu đã mở cửa xe, xuống xe bước đi.
"Chu ca!" Tiêu Nghị nói, "Anh nghe tôi giải thích! Từ từ!"
Chìa khóa xe Tiêu Nghị đều quên lấy, đuổi theo Lô Chu đi ra ngoài nói "Anh cho tôi cơ hội giải thích một chút!"
Lô Chu ở phía trước, Tiêu Nghị ở phía sau, một mảnh mơ màng, đầu buổi sáng, bụi mù mịt, Tiêu Nghị mặc đồ thể thao, truy Lô Chu thân hình cao lớn, mặc âu phục, cậu lo lắng giao mũ cho Lô Chu nói "Anh trước đội mũ lên, nghe tôi nói, ai!"
Lô Chu không tiếp mũ, đi đến bên cạnh công viên, ngồi ở lan can, nhìn Tiêu Nghị.
"Cậu trở về đi." Lô Chu nói "Tôi không cần cậu, cái gì đều không cần phải nói."
Tiêu Nghị thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ, khom người, trước mặt Lô Chu quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn y, nghiêm túc kéo tay hắn.
"Tôi xin lỗi anh, Chu ca." Tiêu Nghị nói "Anh nghe tôi giải thích được không, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không giải thích rõ ràng..."
Người qua đường chung quanh đã bị hấp dẫn lực chú ý, tò mò cầm lấy di động chụp ảnh, Lô Chu nháy mắt đạp Tiêu Nghị một cước, hướng hắn quát "Lăn! Cậu cầu hôn a! Xem tôi như mã tử a!"
Người càng ngày càng nhiều, Tiêu Nghị bị đạp cả người đầy cát.
Dòng xe cộ lại bắt đầu thong thả hoạt động, Lô Chu vươn tay bắt xe, tiến vào taxi.
Tiêu Nghị mệt mỏi quỳ ngồi dưới đất, nghĩ thầm mẹ lão tử thật là một tiện thụ, trước kia giải thích cho bạn gái bị cô ấy phun hạt dưa, hiện tại giải thích cho Lô Chu bị uất ức...
Ven đường, một chiếc xe dừng lại.
Một nữ hài chạy xuống xe, lo lắng nói "Tiêu Nghị, cậu ở trong này làm gì, mau đứng lên."
Nữ hài kia mang giày cao gót, một thân hàng hiệu, vươn tay kéo Tiêu Nghị, cư nhiên là Ninh Á Tình sớm tới công ty.
"Á Tình?" Tiêu Nghị mờ mịt nói.
Ninh Á Tình làm thủ thế hư, lôi kéo cậu vào trong xe, người qua đường lúc này mới giải tán.
"Hôm nay An tỷ còn nói cậu." Ninh Á Tình nói "Lúc nào bắt đầu diễn xướng sẽ đưa cậu mấy tờ vé, chỉ chớp mắt nhìn thấy cậu quỳ xuống ven đường, Lô Chu người này thật là..."
Tiêu Nghị thật sự không có tâm tình nhiều lời, chỉ mệt mỏi cười cười với Ninh Á Tình.
Ninh Á Tình vòng xe, đến trước cao ốc đối diện công ty Đỗ Mai, Tiêu Nghị xuống xe, cùng Ninh Á Tình hẹn thời gian khác gặp mặt mới chạy dọc theo đường cái, xe đi như nước chảy, ngồi trên Jaguar của Lô Chu, đã có cảnh sát giao thông, Tiêu Nghị đem đầu đặt trên tay lái, ngẩng đầu ánh mắt đỏ bừng, lái xe, chạy đi.
Tiêu Nghị trong công viên phụ cận mua thuốc lá, một bên trừu một bên đem xe lái về, nghĩ đến trên người Lô Chu nói không chừng không mang tiền, muốn gọi điện thoại cho hắn, tay vừa sờ, mới phát hiện di động không biết lúc nào đã bị người đánh cắp. Hơn phân nửa là lúc dừng xe không khóa.
Tiêu Nghị tìm laptop, hoàn hảo bao ở phía sau không bị trộm.
Cậu đem xe dừng ở ga ra, về nhà gọi điện thoại cho Lô Chu, Lô Chu tắt điện thoại.
Lại là như vậy, các người có thể hay không đừng tắt máy a! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiêu Nghị quả thực cũng bị Lô Chu đùa chết, cậu nằm ở trên ghế sa lông, nhớ tới lúc cùng bạn gái chia tay, lần này như một đoàn giáng xuống đánh cho cậu tan xương nát thịt.
Cậu cách mười phút gọi cho Lô Chu một lần điện thoại, toàn bộ chuyển tới giọng nói trong hộp thư, bắt đầu Tiêu Nghị chỉ nói là ở nơi nào, khởi động máy trả lời điện thoại, sau lại biến thành nghe tôi giải thích, anh trước không nên tức giận, hết giận chưa, về nhà tôi nói cho anh, không như anh nghĩ...
"Chu ca." Tiêu Nghị nói với giọng nói trong hộp thư "Thực xin lỗi, đầu tiên tôi không phải là nằm vùng Lê Trường Chinh phái tới, tôi và anh ta cũng là hôm qua mới quen nhau, Đỗ Mã hẹn tôi đi ra ngoài, nói cho tôi biết cậu ta muốn mở công ty, đêm qua, tôi muốn nói với anh chính là cái này."
"Tôi không từ chức mặc kệ tính toán gì." Tiêu Nghị nói "Thật không có, nhưng tôi sợ anh biết tôi cùng Lê Trường Chinh tiếp xúc, anh sẽ sinh khí, cho nên liền gạt anh, buổi sáng tôi muốn gửi tin nhắn cho Đỗ Mã, cậu ta không rời giường, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy, không tin anh có thể gọi vào di động... Không, di động tôi vừa mới bị trộm."
"Tôi..." Tiêu Nghị đột nhiên cảm thấy, câu nói kia thực khó mở miệng, hắn trầm mặc thật lâu "Thật sự, mặc kệ anh tin hay không, tôi tuyệt đối không phản bội suy nghĩ của anh. Tôi yêu anh."
Tiếng đóng cửa vang, Lô Chu trở lại, Tiêu Nghị nhẹ nhàng thở ra, lập tức đứng lên.
"Ăn cơm chưa?" Tiêu Nghị hỏi.
Lô Chu không trả lời cậu, ngồi vào bàn ăn, Tiêu Nghị đi qua, ngồi đối diện với hắn nói "Chu ca, anh nghe tôi giải thích, trước đừng nóng giận, tôi là đêm qua mới gặp Lê Trường Chinh, trước đó tuyệt đối không tiếp xúc với anh ta, là Đỗ Mã giới thiệu chúng tô qune nhau. Cậu ấy muốn mở công ty nhưng tôi không đáp ứng Đỗ Mã, cho nên Lê Trường Chinh hôm nay mới có thể gọi điện thoại cho tôi..."
Lô Chu giương mắt, nhìn Tiêu Nghị, lạnh lùng nói "Cậu như thế nào còn ở nơi này?"
Tiêu Nghị thâm hút một hơi nói "Tôi buổi sáng muốn cự tuyệt Đỗ Mã."
"Tiền lương tôi đã kết toán cho cậu." Lô Chu nói "Phát cho cậu hơn một tháng tiền lương, bất quá cậu hẳn là không quan tâm chút tiền ấy, tổng cộng 6 vạn 5, ba tháng đến tháng sáu. Buổi sáng gửi vào thẻ cho cậu, cậu kiểm tra đi."
Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, trầm mặc không lên tiếng.
Lô Chu nói "Cho cậu một giờ, thu dọn đồ đạc, đi khỏi nhà tôi." Nói xong Lô Chu nhìn đồng hồ nói "Trước 2 giờ 20 phải dọn đi, nếu không tôi kêu bảo an tiến vào giúp cậu dọn."
Tiêu Nghị tại bàn ăn, Lô Chu đứng đối diện, trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật gật đầu, hắn từ trong bao tiền rút ra thẻ, đặt ở trước mặt Lô Chu, đứng dậy đi thu dọn đồ đạc.
10 phút sau, Tiêu Nghị thu thập quần áo, đứng ở cửa, xách bao kia, lấy ra USB, đặt ở trên bàn trà.
"Tiền của cậu." Lô Chu nói.
"Không cần." Tiêu Nghị nói "Tôi thẹn với lương tâm."
Lô Chu ngồi ở trên ghế sa lông, âu phục chưa đổi, lười biếng cầm ly uống nước.
"Đây là cái gì?" Lô Chu không chút để ý hỏi.
"Tặng cho anh, một chút kỷ niệm." Tiêu Nghị nói "Chúc anh hạnh phúc, Chu ca."
"Chúc cậu thăng chức nhanh." Lô Chu cười cười nói "Cố lên, Tiêu Nghị, cậu sẽ hồng."
Hai mắt Tiêu Nghị đỏ lên, không trụ phát run, giống tiểu hài tử phát run, cậu kiệt lực khống chế chính mình, cuối cùng bỉnh ổn hơi thở, hướng Lô Chu cười cười.
"Tôi đi rồi." Tiêu Nghị đứng ở cửa nói "Chiếu cố tốt chính mình."
Tiếng đóng cửa vang lên, lưu lại một phòng yên tĩnh.
Lô Chu lấy điều khiển từ xa, bỏ USB vào, mở ra video Tiêu Nghị để lại cho y.
Đó là lần đầu tiên Tiêu Nghị tiến đoàn phim, cùng hắn quay 《 Kỵ binh băng hà 》.
Bắt đầu, oanh một tiếng kim loại vang, cùng với khúc nhạc dạo 《 Hồ điệp 》, ở phòng khách chảy xuôi, quang âm biến ảo, cùng với thanh âm hơi từ tính của Tiêu Nghị. Tiêu Nghị ca hát phi thường tốt, là cái loại thanh tuyến trong sáng mang theo tình cảm, mang theo nam tính chỉ có ảm đạm cùng thuần khiết.
Nghe được thanh âm của cậu, giống như khuôn mặt khi cậu chuyên chú ca hát, lông mày hơi nâng, hai mắt nghiêm túc nhìn Lô Chu, khóe miệng mang theo ý cười, đi qua một màn hiện lên trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM BÀI TRỢ LÝ
Ficción General♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪ KIM BÀI TRỢ LÝ ✿ ** ĐÂY LÀ THỂ LOẠI TRUYỆN BOY LOVES ( ĐAM MỸ, NAM X NAM), SUY NGHĨ TRƯỚC KHI XEM ** ĐÂY LÀ BẢN PHI THƯƠNG MẠI. KHÔNG KINH DOANH VỚI MỌI HÌNH THỨC Thể loại: hiện đại, giới giải trí, 1x1 Bệnh chó dại công x phun tào đế...