Thời gian như những hạt cát trong nắm tay ,rất nhanh liền theo những kẽ tay mà trôi đi... hiện tại Rin vãy chưa tỉnh ,điều này khiến mọi người lâm vào trạng thái sợ hại đến tột độ...
...
Ngoài vườn ánh nắng nắng nhẹ nhàng chiếu xuống những đóa hoa lưu ly hiếm có , nhẹ nhàng như mơn chờn đùa nghịch các cánh hoa mỏng manh...
Ở cách đó không xa, mái tóc vàng nhạt không chút sức sống khẽ lay động, khuôn mặt tinh xảo với các đường nét trên khuôn mặt vô cùng xinh xắn, một thân váy ngắn trắng muốt xinh đẹp đung đưa trong gió nhẹ mát mẻ , nhin qua thì phóng khoáng khiến con người ta nhìn vào mà thảnh thơi... Nhưng một khi đã kĩ càng xem xem lại ảo giác khiến người ta nhìn vào mà thương sót..."Rin... Hóng mát sao?" Một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên phía sau nó.
Nó quay người , khóe mắt mang theo ý cười, lại khiến người đối diện đau lòng kéo nó ôm vào lồng ngực, sao nó không tức giận, sao nó không đánh hắn, tại sao nó không khóc cho đã đi... Tại sao nó cứ xuất hiện trước mặt hắn với cái nụ cười không chút nào thật lòng kia chứ...
Pip... Pip... Pip... Pip...
"Rin ổn, Len đừng lo! Rin chỉ hóng mát một chút thôi!!"
Nó bị hắn ôm vào ngực , khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng mỉm cười , đẩy hắn ra, nó cầm cái bảng, nhấn nhấn gì đó rồi giơ ra trước mặt hắn, nghiêng đầy cười toe... Bất qua nó cười không ra tiếng... Thật đáng ghét... Nó rủ mi mắt, rất nhanh lại lấy lại tinh thần mỉm cười...
Hắn nhìn cái bảng với dòng chữ, đôi mắt lại phát ra một tia buồn bã. Thấy biểu hiện của hắn, Rin lại bấm bấm , hàng loạt những tiếng pip... Pip phát ra, sau khi ghi xong nó giơ lên , mày hơi nhăn lại biểu tình cho dòng chữ trong máy.
"Rin đói rồi, đi ăn được không? Nếu không ăn Rin sẽ chết đói mất...!"
"Ngốc, không cho nói chết nghe chưa?"
Hắn nhìn nó, nhăn mày lại, nó nói vậy làm hắn sợ hãi, hắn đen mặt cảnh cáo nó không cho nó làm loạn. Thấy nó gật đầu lia lịa hắn bỗng buồn cười, lại một lần nữa kéo nó vào ôm một cái thật chặt , hôn nhẹ vào mái tóc nó một cái mới chịu buông ra.
"Được rồi, muốn ăn gì Len đãi!"
Pip... Pip... Pip... Pip...
"Mì xào Len là đầu bếp nhá!!!?"
Nó giơ cái bảng, ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Mà hắn hẳn rồi, không thể từ chối nó được liền mỉm cười, nhấc tay xoa đầu nó gật gật đầu nói.
"Bất quá nếu không ngon không hợp khẩu vị không cho cố ăn, biết?!"
"..." Nó nhìn hắn làm mặt chắc chắn gật đầu lia lịa rồi cười toe bước nhanh về phía trước...
Hắn ở phía sau , nhìn bóng lưng của nó thầm siết chặt lắm tay, nhớ lại ngày hôm đó...
"Đã qua 22h ,sợ là không có kì tính nữa!! Ông bà chủ tịch tôi thành thật xin lỗi!!" ông Daha nhìn ông bà Kagamine tỏ vẻ có lỗi.
"Không thể nào,không nhẽ con bé lại..." bà Kagamine ôm chồng mình,sợ hãi khóc không ra tiếng nhìn bác sĩ.
"Không thể nào,Rin không thể cứ nằm như vậy! Mau tỉnh dậy đi,con nhỏ ngốc này,bổn thiến gia cất công gọi em tại sao em lại không chịu tỉnh!! Em còn không tỉnh đừng trách tôi không khách khí mà vứt em ra khỏi bệch viện đấy!!! Tỉnh dậy ngay cho tôi, KAGAMINE RIN! EM DẬY NGAY CHO TÔI...dậy ngay!!!"
Hắn vốn đang đứng cùng với ông bà Kagamine nghe thấy ông Daha nói vậy bất giác hắn giống như bị điên,tức giận đi đến bên giường bệnh của Rin,gắt gao bắt lấy cánh tay của Rin hét loạn lên...
Hắn không thể chấp nhận,hắn không thể tin,hắn không muốn tin, tất cả là tại hắn,tại hắn,nếu hắn đến sớm hơn,nếu hắn thông minh hơn,nếu hắn chú ý hơn mọi chuyện có lẽ đã không như vậy!!! Ngu ngốc ngu ngốc!!!!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vocaloid] [LenxRin] Cô Dâu Ngok, Anh Yêu Em!
De Todomô típ truyện : hết sức cổ nhá ,nếu ko thích có thể không đọc. học đường,sự ghen tuông, cuộc tình tay ba, sóng gió... Nv khái quát chính: Rin x Len nv phụ: Miku x Mikuo... khái quát nv: Kagamine Rin:lớn lên trong cô nhi viện,mang trong mình căn bệnh...