Chương 13: Hội diều

51 5 0
                                    

"Hách Tể! Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Những ngày qua trong đầu Hách Tể luôn hiện lên câu hỏi kia. Y muốn trở về thế giới mà y thật sự tồn tại, nhưng đâu đó trong tim lại muốn ở lại thế giới này - nơi y không hề tồn tại, y chỉ là một thế thân, một linh hồn thay thế mà thôi.

Nơi đây chứa đầy nỗi đau, nhưng cũng chứa đầy những yêu thương mà Hách Tể chưa bao giờ được cảm nhận. Tình thân, tình yêu, tình bạn,... ở nơi Hách Tể sống là điều quá xa vời, một thế giới chỉ tồn tại những con người với cái đầu mưu mô toan tính, chỉ làm những gì có lợi cho bản thân. Còn nơi này, một không gian đầy xa lạ, với những con người trong nhiều tầng lớp khác nhau, nhiều luật lệ cổ hủ, hà khắc; nhưng chính vì vậy mà tình cảm lại trở nên thiêng liêng hơn, gần gũi hơn.

Những ngày qua Hách Tể đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về phụ mẫu của Ân Hách và cũng nghĩ về Đông Hải. Có lẽ không phải Lý lão gia vô tình, cũng như không thương yêu mẫu tử Ân Hách, mà có thể là vì tình cảm ấy ông đã dành hết cho mẫu tử Đông Hải. Lý lão gia cũng là người, nên cũng biết yêu thương là gì và ông yêu Lý phu nhân - thanh mai trúc mã của ông.

Lý lão gia vốn dĩ cũng chẳng biết mẫu thân Ân Hách là ai nếu như không có cái đêm định mệnh đã tạo nên một sinh linh là Ân Hách. Nếu như Lý lão gia vô tình thì có lẽ ông ấy đã chẳng để mẫu tử Ân Hách tồn tại mà chen vào cuộc sống đầy hạnh phúc của ông và Lý phu nhân. Hách Tể đã nghĩ như vậy, nghĩ đến những điều tốt đẹp để có thêm nghị lực mà tiếp tục tồn tại ở nơi xa lạ này.

Sự tồn tại của Ân Hách mang đến nỗi đau cho rất nhiều người, đặc biệt trong có cả mẫu thân Ân Hách. Nếu Ân Hách không tồn tại thì có lẽ mọi người sẽ không xem thường và xa lánh mẫu thân y. Nhưng Hách Tể lại nghĩ khác, mặc dù bị người ngoài khinh rẻ, nhưng khi nhớ lại nụ cười dịu dàng xen lẫn ánh mắt ấm áp mẫu thân Ân Hách nhìn nhi tử duy nhất là Ân Hách thì có lẽ người đang rất hạnh phúc.


"Không cầu cao sang quyền quý, không mong tiếng thơm muôn đời; chỉ cầu bình an, chỉ mong vui vẻ,.."


Những lời mẫu thân Ân Hách nói Hách Tể vẫn còn nhớ rõ. Từng câu, từng chữ Ân Hách nghe khi chỉ là một tiểu hài tử Hách Tể đều ghi tạc trong tâm. Y chưa bao giờ được nghe lời răn tiếng dạy của mẫu thân, nên có lẽ khi được trở về thế giới hiện đại kia thì đây sẽ là những kí ức đẹp y mãi ghi khắc trong tim.

Con người thì chẳng ai hoàn hảo, không ai đẹp toàn vẹn, chẳng ai xấu toàn diện; mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, tính cách riêng. Lý Đông Hải cũng vậy, dù không hoàn toàn hiểu rõ về nam nhân kia nhưng Hách Tể cũng biết Đông Hải chỉ là một nam nhân bình thường như bao người khác. Một nam nhân lạnh lùng đầy tài giỏi, được người người ngưỡng mộ, nhưng thật chất lại chỉ là một người lãnh đạm đến khô khan.


Nhìn những nam thanh nữ tú đang vui cười dưới ánh nắng dịu mát những ngày hè mà lẫn trong đó là hình bóng lạnh lùng quen thuộc. Hách Tể đã tự dặn lòng là không được đi, nhưng cuối cùng đôi chân y lại không nghe lời mà đi đến nơi này.

Mấy hôm trước vị Trịnh tiểu thư kia muốn đi hội diều được tổ chức hằng năm nên muốn Đông Hải đi cùng, tình cờ lúc đó Hách Tể vô tình đi ngang qua nên nghe được. Vốn dĩ ban đầu Đông Hải từ chối vì hắn không thích những nơi ồn ào, nào nhiệt; nhưng khi thấy Hách Tể xuất hiện thì hắn lại đồng ý đến lời mời mà mỗi năm hắn đều từ chối.

Trịnh tiểu thư vốn chẳng ưa gì Ân Hách nên khi thấy Hách Tể thì nàng ta vẫn phải giữ phép mà mời Hách Tể đi cùng. Từ thể xác đến tâm hồn, Hách Tể đều không muốn nhìn thấy nàng ta nên lập tức từ chối khiến Trịnh Tú Nghiên bất ngờ và cả Đông Hải cũng không khỏi ngạc nhiên.

Theo tính cách trước đây của Ân Hách thì chỉ cần có cơ hội phá đám hai người kia thì sẽ lập tức nắm lấy cơ hội thật chặt. Giờ đây trong cơ thể này Ân Hách chuyên quậy phá đã chẳng còn, chỉ còn lưu lại một Hách Tể thờ ơ với những người xung quanh. Hách Tể không yêu, ghét rõ ràng như Ân Hách, y là kiểu người nếu việc gì không liên quan đến bản thân thì y tuyệt không làm.

Song giờ đây Hách Tể cũng chỉ là một linh hồn, còn thể xác thì vẫn thuộc về Ân Hách, thậm chí cả trái tim cũng không thuộc về Hách Tể. Đôi chân cứ mãi bước theo chiếc bóng lạnh lùng kia, đôi mắt luôn hướng về phía ánh nhìn băng sơn kia, trái tim cũng chỉ vì người kia mà loạn nhịp...

Đã nói là không đi, nhưng giờ thay vì nhìn những chú diều muôn màu muôn sắc, thì Hách Tể lại dõi theo từng hành động của vị đại huynh lạnh lùng nào đó.

Ngồi dưới bóng của tán cây xanh rì, cao lớn trên ngọn đồi nhỏ mà phóng tầm nhìn về phía chân đồi. Những đôi nam thanh nữ tú cùng tận hưởng khoảng thời gian gần nhau, những tiểu hài tử thì nô đùa với nhau, những lão nhân cùng ôn lại kỷ niệm xưa; ở họ đều là những cung bậc cảm xúc khác nhau, có chăng điểm chung duy nhất ở họ là trên tay mỗi người đều là một sợi dây dài nối với những chú diều đầy hình thù khác nhau đang bay lượn trên bầu trời cao xa.

[Longfic]-Haehyuk-Ân Nhi hay Tiểu Hách ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ