Chương 39

666 42 0
                                    


39. [Byun Baek Hyun]

Cùng Park Chan Yeol sóng vai đi trên đường, là lần đầu tiên.

Những ngày qua bên cạnh cậu ấy đã có rất nhiều lần đầu tiên.

Tôi hi vọng lâu rồi nhưng chưa bao giờ làm được.

Tuy rằng dọc theo những con đường chúng tôi đều không nói với nhau tiếng nào, nhưng tâm tình của tôi tốt lắm, thường xuyên kìm lòng không được mà quay đầu nhìn lén Park Chan Yeol.

Ánh mặt trời làm rạng rỡ bóng dáng cao lớn của cậu, ngay cả nhìn ngang cũng đủ làm tôi si mê.

Giống như phát ra ánh sáng, Chan Yeol của tôi.

Cậu làm sao lại hoàn mỹ như vậy.

Chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi góc đường.

"Tới rồi."

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu trước căn nhà gỗ.

"Chỉ là quán cà phê thôi sao?"

Không phải ai cũng nhận ra nơi này rất ấm áp, đây là điều khiến tôi thích thú.

Đẩy cửa bước vào, chọn được một chỗ ưa thích cạnh cửa sổ cùng nhau ngồi xuống.

Quả nhiên Kim Jong In rất nhanh nhìn thấy, vội vàng đi về phía tôi, nhíu mày nhìn sang Park Chan Yeol ngồi đối diện.

"Anh Baek Hyun."

"Đã lâu không gặp rồi, Jong In." Tôi mỉm cười với cậu ấy.

"Đây là... bạn anh?"

Cậu ấy chỉ vào Park Chan Yeol.

"Đúng vậy."

Kim Jong In nghe thấy thế liền tươi cười đến xán lạn, nhưng tôi lại thấy người ngồi dối diện mình sắc mặt kém vui đi.

Tôi nói gì sai sao...

"Lại muốn loại đó à?"

"Ừ."

"Còn vị này?"

"Giống như Baek Hyun đi."

Lại là lần đầu tiên... nghe thấy cậu ấy gọi Baek Hyun.

Chưa từng gọi tên tôi thân mật như vậy, cho dù là ở nhà.

Phát hiện ra có cái gì đó không ổn làm tim tôi đột nhiên đập thật nhanh.

"Chúng ta là bạn bè ư?"

Chờ Kim Jong In đi rồi Chan Yeol mới cất lời hỏi tôi.

"Không... không phải sao?" Tôi sợ sệt trưng ra một nụ cười, "Thật ra tôi cũng không biết..."

"Chúng ta không phải vợ chồng sao?"

Đột nhiên hỏi như vậy thật sự khiến tôi có phần bị dọa. Cậu ấy thừa nhận chúng tôi là... vợ chồng?

"Chuyện kết hôn... không phải cậu... bị bắt buộc à?"

"Đồ ngốc."

Cậu ấy quay đầu đi không thèm nhìn tôi nữa, mỗi lần cậu ấy như vậy lại khiến tôi không biết phải làm sao.

"A... Chan Yeol, thực xin lỗi... tôi..."

"Bỏ đi." Cậu ấy thở dài một hơi, mỉm cười nói với tôi, "Nơi này thật bình yên."

Hoàn toàn, không có tức giận.

"Thích là tốt rồi."

Longfic [ChanBaek] Tôi Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ