Ji Hyo lắc đầu: "Anh rốt cuộc có hiểu hay không?!"
Gary mặt lạnh xuống, từ đầu đến cuối, ánh mắt khi cô nhìn hắn đều là lạnh lùng. Hắn khô khốc thốt ra: "Hiểu!"
Ji Hyo đưa mắt liếc hắn một cái, không có nói gì nữa mà hướng về phía cửa đi ra.
Gary đi theo ở sau lưng cô, cũng ra khỏi cửa tiệm gà rán Kentucky. Ji Hyo dừng bước lại: "Gary, anh không cần phải đi theo tôi."
"Lúc này một mình em ở bên ngoài không được an toàn!" Sắc mặt hắn chìm xuống, hơi tức giận một chút.
"Không an toàn? Còn cái gì mà không an toàn!" Ji Hyo bật cười: "Tôi không phải là đã sớm trải qua rồi sao? Anh ở biệt thự bên bờ biển đã cường gian tôi, khi đó sao anh không suy nghĩ cho tôi như vậy?"
Sắc mặt của Gary cứng đờ, lời này của cô làm cho hắn khó chịu đến hít thở không thông.
" Gary, anh bây giờ vì biết rõ năm đó Nam Na Un bỏ thuốc mình nên cảm thấy mình đã đối xử với tôi càng thêm thua thiệt phải không?" Cô cười nhạo một tiếng, gió đêm thổi tung mái tóc của cô, có thể nhìn thấy tinh thần của cô đã sa sút và suy sụp đi nhiều: "Không cần biết là anh yêu tôi, hay muốn đền bù tổn thất, nhưng dù có được tất cả một lần nữa, tôi cũng không cần. Tôi hận anh, hận không thể nhìn thấy anh lập tức chết ngay ở trước mặt tôi."
Ji Hyo nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa.
Gary khó xử nắm tay cứng ngắc, đôi mắt yên lặng ngắm nhìn cô, yên lặng giống như cục diện đáng buồn này. Ánh sáng trong mắt từng chút từng chút một biến mất: "Em thật sự hy vọng như vậy sao?"
"Phải!" Cô kiên định thốt ra một chữ này, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, tất cả thống khổ mà Nam Na Un gây ra cho mình, cô đều trút giận hết lên người hắn.
Nói xong, cô xoay người vẫy xe taxi đến. Cả trái tim của Gary đều lạnh lẽo đến tận xương, trong lòng như bị thứ gì đó không ngừng tra tấn, đau đớn muốn vỡ tan.
..............
Hắn lặng lẽ nhìn theo chiếc xe taxi đó, ghi nhớ biển số xe, một hồi lâu sau mới chầm chậm xoay người, hướng về chiếc BWM ở cách đó không xa lặng tiếng đi tới.
Mở cửa xe ra, một mùi thuốc lá nhàn nhạt ập tới.
Điếu thuốc trong tay Song Jin Ji lập lòe ánh sáng, anh không nói tiếng nào mà chỉ thất thần nhìn về phía trước. Gary nhìn thấy bao thuốc lá ở phía trước, vừa muốn đưa tay cầm lấy đã bị Song Jin Ji ngăn lại. Từ bên trong ném cho hắn một gói thuốc lá màu xanh nhạt khác.
Gary hơi sững sờ, sau đó tự mình châm lửa: " Ji Hyo sau khi trở về, tính tình đã xấu hơn nhiều."
Ánh mắt của Song Jin Ji hơi dao động một chút, nhả ra một vòng khói: "Ngươi cho rằng cô ấy còn có thể giống như trước đây ư? Gary, nếu không phải là nhớ tới tình nghĩa năm xưa, ta đã sớm tiêu diệt ngươi!"
Gary dựa người vào ghế, hắn đã sớm thấy được sát khí trong mắt của Song Jin Ji, chỉ thì thầm nói ra: "Năm đó là lỗi của ta."