Ánh tà dương đỏ rực, dư âm của mặt trời đang lặn về phía Tây vẫn chiếu thẳng tới, bao phủ cả thành phố để tất cả dần dần trở nên bình thản sau một ngày mệt mỏi.
Ji Hyo nghiêng đầu lẳng lặng ngắm nhìn quang cảnh ở bên ngoài cửa xe, Gary nhìn về một hàng dài đủ các loại xe ở phía trước. Thuận tay cầm lấy một gói bánh bích quy đưa cho cô: "Chắc là phải mất một lúc lâu nữa mới có thể trở về nội thành." Hắn cũng không nói nhiều lắm.
Ji Hyo thu hồi tầm mắt, tinh tế nhìn vào gói bánh ở trong tay, không nghĩ tới là hắn còn nhớ thứ đồ ăn vặt này. Ngước mắt nhìn về phía trước, cô thờ ơ lên tiếng: "Chuyện Nam Na Un, anh biết được bao nhiêu?"
Đôi tay của Gary căng thẳng nắm lấy vô lăng, hắn hơi nheo nheo mắt, nghiêng đầu qua, tia sáng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất: "Anh cho rằng Song Jin Ji sẽ thẳng thắn đối đãi với em đấy!"
Ji Hyo xoay người qua nhìn vào hắn: "Nếu vậy thì tôi cũng sẽ không lên xe của anh. Gary, anh có gì cần nói thì hãy nói đi." Tay của cô hướng đến tay lái, sắc mặt quyết tâm.
Kỳ thật Gary đối với Nam Na Un căn bản cũng không có ấn tượng lắm. Lần đó ở chỗ của La Su Yun, Nam Na Un đã gọi tên của hắn nhưng hắn cũng không có để ở trong lòng mà nghĩ sâu hơn, nếu không hắn sẽ nhớ ra được, Nam Na Un là bạn gái của Song Jin Ji.
" Nam Na Un, cô ta muốn gặp em." Gary gõ gõ và tay lái, từ từ nói ra.
Ji Hyo vừa nghe vậy đã để tay xuống, kỳ thật cô cũng rất muốn gặp Nam Na Un, chỉ là mấy ngày nay không có thời gian, với lại anh của cô hình như không có thích nhắc tới Nam Na Un.
Cô nhàn nhạt nói ra: "Anh đúng là tốn công quá." Giọng nói mang theo trào phúng.
"Biết làm sao bây giờ, muốn gặp em một lần." Hắn nhún nhún vai trực tiếp nói ra, hơi có vẻ bất đắc dĩ.
Trong lúc nhất thời, Ji Hyo không biết nên tiếp lời như thế nào, cô trầm mặc trong kinh ngạc, thì ra là Gary cũng biết nói biện hộ.
Gary than nhẹ một tiếng: " Song Jin Ji cần phải mua nhà ở tận nơi xa như đi Tây Thiên vậy sao? Sao lại đề phòng anh như vậy?!"
Ji Hyo chỉ biết làm như không nghe thấy gì hết: "Anh nhìn về phía trước đi, coi chừng....." Lời của cô không có nói hết. Tai nạn xe cộ, ai cũng không muốn bị xảy ra.
Gary tất nhiên cũng biết cô muốn nói gì: "Em yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh tốt, em cũng không phải là không biết." Hắn nghiêng đầu nhìn qua cô: "Nhưng mà nếu cứ như vậy mà chết cùng với em, thì anh cũng thấy vui."
...
Ji Hyo nheo mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, Gary đem máy điều hòa giảm nhiệt độ xuống, tạo một không gian thoải mái nhất. Ji Hyo dựa người ở trên ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đang lúc mông lung, cô nghe được một giọng nam đang tận lực đè thấp âm thanh: "Cô ấy đang ở chỗ của tôi."
Trên mặt cô lại được một hồi vuốt ve dịu dàng, giống như thương, giống như yêu.
Ji Hyo mở mắt ra, bỗng dưng liền thấy đôi mắt thâm thúy của hắn, lại còn u ám đến thế. Bàn tay của Gary thoáng chốc đặt ở trên gò má của cô, nghe được cả tiếng hô hấp của cả hai. Thân thể của cô hơi cứng lại một chút, ngay lập tức hoảng loạn một hồi mà bật người dậy. "Cốp" một tiếng, cái trán của hai người đụng vào nhau, nặng nề.