Chap 13

1.1K 88 7
                                    


2 năm sau

Nguyên ra nước ngoài cũng được 2 năm rồi.

Từng ngày trôi qua, cậu đều mong có một ngày nào đó được đặt chân về Trung Quốc

Đã 2 năm rồi... kể từ ngày hôm đó...

Cậu không thể nào quên được ngày hôm đó, cậu đã rời xa Khải, và bỏ lại Khải ở đây một mình. Cậu buồn, cậu biết anh cũng buồn, từ đàu tiên mà anh nói với cậu, không phải là "xin chào" hay là "Nguyên NGuyên" mà là "ĐỪNG ĐI". 

Nhớ lại hôm đó, không ngày nào cậu không ngủ được, lòng đau thắt lại, không thể tha thứ cho bản thân, và cậu cũng nghĩ rằng có lẽ Khải rất hận mình...

*****************************

--Làng Vĩ Thiên, Trùng Khánh, Trung Quốc--

Cuối cùng Nguyên đã được trở về đây rồi, không khí nơi thật trong lành, mát mẻ, ánh nắng sáng sớm chiếu nhẹ qua từng khẽ lá và mọi thứ rất đỗi thân quen, vẫn như ban đầu cậu đến đây.

Hít một hơi thật sảng khoái, Nguyên tự nhủ "Hai năm qua, mình đã đi chữa bệnh thành công và cũng hoàn thành chương trình học rồi, bây giờ trờ về... anh đang ở đâu vậy Khải??"

Dạo một vòng quanh làng, cậu nhận ra một điều, cho dù vẫn tấp nập, ấm cúng như trước nhưng mà có vẻ mọi người cùng làng với cậu hồi trước đã rời đi rồi, và đây có lẽ là người mới hết...

Tụi trẻ con nô đùa với nhau, cùng chơi lò cò, chơi đá bóng ... rất vui, nhìn đứa nào cũng hồn nhiên ngây thơ hết. Cậu lại nhớ những lần chơi cùng Khải và các em, thật sự những khoảnh khắc đó rất vui, rất hạnh phúc.

Đi dạo một lúc, cậu đã đứng trước căn nhà kho đấy, căn nhà đấy, có vẻ đã có người ở rồi, bởi vì cây cối được trồng xung quanh đó đều tươi tốt và căn nhà nhìn có vẻ sạch sẽ, sáng sủa. Tự nhủ "mình chỉ vô đây một lát thôi, chỉ vô một lát thôi nên cũng không cần phải xin phép chủ đâu".

Bước vô nhà kho, một mùi hương rất dễ chịu và ấm áp thân quen, Nguyên đảo mắt và thấy mọi thứ vẫn như cũ. Chợt cậu nhìn thấy một quyển sách rất quen, màu xanh "SNOWMAN', bức tường cạnh đó là những bức vẽ nguệch ngoạc và cũng là những bức thư tay viết rất đẹp, cậu không để ý đến nội dung cho lắm. Cho đến khi có một mảnh giấy nhỏ "Chờ tôi, tôi sẽ quay trở về" xuất hiện ở góc tường, cậu khựng lại, rưng rưng. Đây chính là mảnh giấy mà cậu đã để lại trước khi rời khỏi nơi này. Đúng rồi, đây chính là nét chữ của cậu, chính là những lời này... "Có lẽ nào, Khải vẫn đang chờ mình"... Cậu nhìn xung quanh và có linh tính mách bảo cậu rằng đây chính là những đồ đạc của Khải.

"Xin lỗi, cho hỏi cậu tìm ai, và sao lại tự tiện vào chỗ của tôi vậy?"- một giọng nam trầm mà ấm vang lên ngắt ngang mạch suy nghĩ của Nguyên.

Quay lưng lại, 4 mắt nhìn nhau, đối mặt nhau, không gian lúc đó ngưng đọng lại. Chính khuôn mặt này! Chính đôi mắt này! Chính vóc dáng này! Tất cả không hề khác dù đã 2 năm trôi qua...

*BỊCH* - Chàng trai ấy làm rơi chậu cây xương rồng mà đang cầm trên tay, khuôn mặt cậu ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc

- Nguyên...

- Khải...

Cả hai mấp máy môi, không nói nên lời, nhìn nhau trân trân và lúc đó nước mắt cứ tuôn rơi, không thể kiềm chế được bản thân mình nữa sau một khoảng thời gian dài như vậy.

Cả hai chạy lại ôm chầm lấy nhau, nước mắt của sự hạnh phúc, nước mắt vì những ngày đã qua, nước mắt cho sự chờ đợi...

- Khải à, có đúng là anh không, là anh đúng không????

- Ừ, anh đây, Nguyên à, cuối cùng em đã về

- Em đã về rồi đây

- Tôi đã chờ em rất lâu rồi, và động lực chính là mảnh giấy mà em để lại, Nguyên Nguyên...

Cả hai xúc động không nói nên lời, cứ mãi khóc và ôm nhau như vậy.

*********************************

Tối đó, nằm trong vòng tay của Khải, cả hai ôn lại những kỉ niệm cũ. Thì ra trong 2 năm qua, Khải đã nỗ lực rất nhiều để có thể đọc và viết một cách lưu loát, và vẫn cứ chăm sóc cho ngôi nhà thân thương này. Chính nơi đây anh và cậu đã gặp nhau và tạo nên duyên phận giữa hai người, chính nơi đây cuộc đời của anh đã thay đổi, và anh có cơ hội được làm người như những con người khác.

Giờ đây, anh có thể đọc sách cho Nguyên Nguyên, như một lời hứa trước đó

  "Tuyết.. Từng bông, từng bông, từng bông
Dệt nên duyên phận của đôi ta
Tình yêu của tôi, bởi vì em mà nảy mầm
Bàn tay em liệu có chạm thấu nỗi đau trong lòng tôi?!?!  

  Tôi chỉ là một người tuyết do em đắp thành.. Gặp nắng ấm sẽ tan biến như chưa từng tồn tại... Mà tình yêu tôi dành cho em, còn nóng bỏng và ấm áp hơn cả ánh dương quang kia... Cho nên yêu em nghĩa là phải chịu bao đau đớn dày vò.. Bàn tay em liệu có chạm thấu nỗi đau trong lòng tôi?!?! "

NGuyên nằm trong lòng Khải và mỉm cười mãn nguyện, có lẽ, cuộc sống của họ bắt đầu hạnh phúc từ đây

**************** 

Cứ thế, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau trong căn nhà ấm cúng đó, cùng nhau phát triển, cùng nhau làm việc và ...  đơn giản chỉ là hạnh phúc cùng nhau thôi ^^


ENDFIC

Fic end rồi nha các bạn, rất cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã theo dõi fic của mình. Bởi vì tay nghề của mình còn non ( mặc dù đã rất già rồi), nên có gì không hài lòng các bạn cứ nhiệt tình góp ý nha. hihi rất cảm ơn các bạn, cảm ơn rất rất nhiều nha. Mãi yêu <3

p/s: à mình có việc thông báo với các bạn, nếu có copy fic hoặc là đăng thì nhớ ghi nguồn là mình nha các bạn ^^ (vì thời gian qua ngoài những fanpage có đăng ghi nguồn và trên FB riêng của mình là Yuli Park thì có một số bạn đạo fic trắng trợn) dù không có gì to tát nhưng chí ít cũng là công sức của mình. Không những fic này mà các fic mình đã viết, bạn nào phát hiện và báo cho mình, mình rất cảm kích. Một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều.

[Shortfic] [KhảiNguyên] Người sóiWhere stories live. Discover now