Cuối cùng Tiêu Tử Bùi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn, lay một cái rồi gọi: "Phi Mặc! Phi Mặc! Sao có thế đã say rồi, ở đây lạnh lắm, mau vào giường ta mà nghỉ ngơi." Nói rồi, hắn ôm lấy Ngôn Phi Mặc đang nằm trên bàn đứng dậy, cẩn thận dè dặt đi về phía phòng trong.
"Ca!" Tiểu nha hoàn kêu lên một tiếng, cũng chính là tiểu quận chúa Tiêu Tử Hà, "Không phải huynh muốn kiểm tra xem huynh ấy là nam hay nữ à, nhanh lên đi! Huynh cứ dùng dằng như vậy, huynh ấy tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Tử Bùi hừ một tiếng: "Muội tưởng đệ ấy say rượu chắc? Ta lén bỏ mê dược sư phụ cho vào bình thứ hai, nghe nói là lấy từ Mạc Bắc linh cốc, không màu không vị, cao thủ đứng đầu trong thiên hạ cũng không phát hiện ra được."
"Mấy ngày trước huynh tới chỗ Trình tướng quân là vì cái này à?" Tiêu Tử Hà sửng sốt hỏi.
"Đương nhiên là còn chuyện khác nữa, có nói với muội muội cũng không hiểu được đâu, tiểu nha đầu." Tiêu Tử Bùi ôm lấy Ngôn Phi Mặc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như chẳng được mấy lạng thịt, lòng thấy xót xa, trong đầu hắn bất giác lại mơ tưởng viển vông: nếu như Ngôn Phi Mặc là nữ, nếu Ngôn Phi Mặc cũng thích hắn, nếu như bệ hạ ban hôn, nếu như hai người họ trở thành phu thê ân ái cầm sắt hòa hợp...
Đặt Ngôn Phi Mặc lên trên giường, trái tim hắn không kìm được thình thịch nổi loạn, một lúc sau vẫn không dám đưa tay cởi y phục người kia, chỉ sợ chính mình lại mừng hụt một hồi. Tiêu Tử Hà theo sát đi vào, cười giễu cợt: "Ca à, xem bộ dạng của huynh kìa, chả có đến nửa phần uy phong của Phiêu Kị đại tướng quân gì cả, nước miếng cũng sắp rệu ra rồi đó!"
"Tử Hà, ta hơi sợ." Tiêu Tử Bùi thì thào đáp.
"Sợ cái gì!" Tiêu Tử Hà nói oang oang, "Nếu Ngôn Phi Mặc là nữ thì muội nhường cho huynh, nếu như huynh ấy là nam thì huynh không được giành với muội, dù gì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tóm lại huynh ấy đều là người của Tiêu gia chúng ta!"
Tuy rằng trong lòng Tiêu Tử Bùi lo lắng, nhưng cũng không biết phải nên khóc hay cười, hắn hắng hắng giọng bảo: "Tử Hà, cái này muội sai rồi, đợi lát nữa ta nhìn thấy thân thể của đệ ấy, dù là nam hay nữ ta đều phải chịu trách nhiệm với đệ ấy. Kiểu gì Ngôn Phi Mặc cũng là người của ta, muội đừng có chõ mũi vào."
"Muội đến xem là được rồi, muội là nữ, biết nên xem chỗ nào." Tiêu Tử Hà nóng lòng muốn thử, chuẩn bị trèo lên giường.
Tiêu Tử Bùi tóm chặt lấy nàng, dỗ nàng ra cửa, "ầm" một tiếng rồi đóng sập cửa lại, hạ chốt, đứng trong phòng còn cẩn thận dặn dò mấy câu: "Tử Hà, nhớ không được để lộ ra trước mặt bất kỳ ai! Đây là chuyện lớn có thể liên quan đến tính mạng, muội mà không cẩn thận nói sai nửa chữ, nói không chừng đầu của ca ca muội cũng gặp nguy hiểm đấy!"
Tiêu Tử Hà trước cửa tức tối giậm chân mấy cái, nhưng không có cách nào khác, đành đáp một tiếng hậm hực rồi bỏ đi.
Tiêu Tử Bùi đi đến bên giường, lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt, thò tay mò về phía ngực của Ngôn Phi Mặc... Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tử Bùi, huynh đang định làm gì thế hả?"
Lập tức, cả người Tiêu Tử Bùi cứng đờ cả ra, từ từ mở mắt, đập vào mắt là ánh mắt sáng trong của Ngôn Phi Mặc, khóe miệng như cười như không, hắn chậm rãi đẩy tay người kia ra, từ trên giường ngồi dậy.
"Đệ, đệ không bị ngất à?" Tiêu Tử Bùi lắp bắp đứng dậy.
Ngôn Phi Mặc cười dịu dàng nhìn hắn: "Hóa ra trong bình rượu còn có bảo vật này, vừa rồi chưa cẩn thận thưởng thức ta đã nuốt mất rồi, xin lỗi Tử Bùi nha."
Tiêu Tử Bùi đỏ bừng cả mặt, chậm rì rì đáp: "Phi Mặc, đệ nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết."
"Huynh nghe không hiểu thì bỏ đi," Ngôn Phi Mặc vặn người đứng dậy, "Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên cáo từ rồi."
"Phi Mặc, đệ đợi đã!" Tiêu Tử Bùi cuống lên, nhìn tâm tư hao phí nhiều ngày nay của mình trở thành công cốc, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng túm lấy tay áo của Ngôn Phi Mặc, muốn kéo y phục hắn xuống!
Ngôn Phi Mặc mỉm cười, cánh tay xoay một vòng, thủ pháp nhanh nhẹn đẩy lực của Tiêu Tử Bùi ra ngoài, thuận tay đánh vào khuỷu tay của hắn, cánh tay Tiêu Tử Bùi tê rần nửa bên, nhất thời không còn chút lực.
Tiêu Tử Bùi biết rõ, trong đánh cận chiến hắn không phải là đối thủ của Ngôn Phi Mặc, cho nên đành phải vô lại lao cả người lên người Ngôn Phi Mặc, Ngôn Phi Mặc nhanh chóng tránh ra, nhưng nếu Tiêu Tử Bùi không thu kịp lực, cả người sẽ bổ nhào xuống đất, thấy người kia sắp ngã sấp mặt, Ngôn Phi Mặc bèn đưa chân ra khẽ chống vào ngực hắn, nắm lấy gáy của Tiêu Tử Bùi, trách mắng: "Này, huynh thế này còn gì là Phiêu Kị đại tướng quân! Y hệt lưu manh vô lại!"
Tiêu Tử Bùi xoay người ôm lấy Ngôn Phi Mặc, buồn rầu nói: "Ta chỉ vô lại với đệ thôi, đệ mau nói cho ta biết đi, đệ rốt cuộc là nam hay nữ?"
Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, trên mặt dần hiện ra ý cười rất nhẹ: "Không phải huynh nói, dù ta là nam hay nữ, kiểu gì Ngôn Phi Mặc ta cũng là người của huynh sao? Việc gì phải hỏi câu này nữa."
Tiêu Tử Bùi thoáng ngẩn ngơ, thấy Ngôn Phi Mặc đẩy hắn rồi đi ra khỏi cửa, lúc đó mình mới hồi phục tinh thần, cố nén lại vui mừng cuồng loạn, nói năng lộn xộn: "Phi Mặc, đệ nói thật à? Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra tứ mã nan truy! Không đúng, cho dù đệ không phải là nam tử hán, không, lỡ như đệ không phải nam tử hán, Ngôn Phi Mặc cũng hơn hẳn nam tử hán rồi, càng phải nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngôn tiêu yến yến (dịch)
Любовные романыThể loại: Cổ đại, nữ cường, nữ phẫn nam trang, thâm tình Nguồn convert: Nothing_nhh (Tàng Thư Viện) Độ dài: 77 chương Chuyển ngữ: Tặc Gia + Tiểu Kỳ Biên tập: Tặc Gia Ngôn Phi Mặc đã cố gắng sống khép mình, yên ổn ở kinh thành vài năm rồi lặng lẽ thấ...