Chương 44

99 5 0
                                    

  Sau khi từ thưởng xuân yến trở về, Mạc Cấp cứ trầm mặc mãi, vừa vào đến cửa đã chui vào tiểu viện của mình, không ra ngoài nữa. Tiêu Tử Bùi cũng không để ý, hắn đến thư phòng nghỉ ngơi chốc lát, xem sách một hồi, chợt nhớ tới lời của Phương Văn Uyên, thấy hào hứng, bèn tới Phương phủ tìm Phương Tư Du.

Người hầu của Phương Tư Du – Phương Nam khổ sở, nói với Tiêu Tử Bùi, Phương công tử đã tới Hồng Tụ lâu rồi, còn nói không cho gã đi theo. "Tiêu tướng quân, ngài nói xem công tử nhà tôi đang nghiêm túc đấy hả? Lão gia nói muốn đánh gãy chân ngài ấy."

Phương Tư Du là độc đinh trong nhà, trên có ba chị gái, cả nhà chiều hắn quá thể, lời này của Phương lão gia chỉ là nói chơi thôi, chắc chắn không dám làm. Tiêu Tử Bùi cười nói: "Nếu là nghiêm túc cũng không tồi, khó khăn lắm mới có người có thể chế phục Tư Du, mọi người nên yên tâm mới phải."

Phương Nam xoa đầu: "Cái này cũng phải, không đúng, Tiêu tướng quân, nữ tử đó là người của Hồng Tụ lâu!"

Tiêu Tử Bùi bật cười nhảy lên ngựa đi: "Hồng Tụ lâu thì làm sao, Hồng Phất dạ bôn*, đây cũng là một đoạn giai thoại."

* Hồng Phất dạ bôn: câu chuyện này kể về một người con gái, nàng vốn là người của Dương Tố, Dương Tố là một người rất giàu có, nhưng sau khi nàng gặp được Lý Tịnh, Lý Tịnh là một người nghèo rớt mồng tơi, tiền đồ rất mờ mịt, nhưng Hồng Phất lại lựa chọn Lý Tịnh, theo hắn chịu khổ, lang bạt, cuối cùng đổi lại một cuộc sống tốt đẹp.

Vốn dĩ Tiêu Tử Bùi muốn tới Hồng Tụ lâu thăm Hiểu Phong, suy nghĩ lại, dù Phương Tư Du có thật lòng hay giả ý, nha đầu Hiểu Phong đó không giống với Thính Vân, nàng rất nhanh nhẹn lại cực kỳ gian xảo, còn có võ nghệ và dược thuật phòng thân, chắc chắn Phương Tư Du không thể chiếm được ưu thế gì, chỉ sợ lại tiền mất tật mang. Thấy trời sắp tối, hắn đi thẳng về phủ.

Tiêu Thiển đứng trước cửa trông ngóng, vừa thấy hắn về thì lập tức ân cần tới đón: "Công tử, đã đói chưa, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay có muốn uống chút rượu không? Vương gia đem vò rượu hoa mai cuối cùng trong hầm tới."

Tiêu Tử Bùi không ăn gì nhiều trong bữa tiệc thưởng xuân yến, đúng là đói thật, bữa tối ăn ngon miệng cực kì, rót mấy chén rượu hoa mai, tự rót tự uống. Nhưng không lâu sau, hắn lại thấy khí nóng nơi lồng ngực bốc lên, nóng nảy mở vạt áo, hắn thắc mắc hỏi: "Tiêu Thiển, sao tối nay lại nóng thế?"

Tiêu Thiển cười theo nói: "Công tử, ta cũng cảm thấy hơi nóng, chắc thời tiết ấm lên rồi."

Tiêu Tử Bùi cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo trong, nhưng vẫn cảm thấy huyết khí dâng lên, đầu óc choáng váng, Tiêu Thiển nhanh chóng lấy ly rượu của hắn ra: "Công tử, chắc hôm nay người đã mệt rồi, về phòng nằm nghỉ sớm đi." Nói rồi, đỡ hắn đứng dậy.

Phòng ngủ tối đen, Tiêu Tử Bùi vừa bước vào cửa, Tiêu Thiển đã vội vã chuồn ra ngoài, đóng chặt cửa lại, Tiêu Tử Bùi có hơi bực bội, loạng choạng vài bước đi tới trước giường, vừa định xốc chăn lên nằm xuống, thì không ngờ trong chăn lại có một nữ nhân đang nằm, ánh mắt đen lay láy e thẹn nhìn hắn, mái tóc đen mượt xõa tung trên gối, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, mê hoặc không nói nên lời.

Tiêu Tử Bùi cảm giác như đầu mình vừa nổ "rầm" một tiếng, nửa người dưới nóng bừng, lưu chuyển toàn thân, kêu gào muốn tìm lối thoát, hắn hít sâu một hơi, cấu vào lòng bàn tay mình cho tỉnh táo rồi nghiêm giọng quát: "Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào phòng của ta?"

Nữ tử nọ cắn môi, hai cánh tay ngó sen trắng như ngọc vươn về phía hắn, mềm giọng nói: "Tướng quân, vương phi bảo nô tì qua hầu hạ người."

Tiêu Tử Bùi thở dốc, muốn quay đầu đi không nhìn vào đôi tay kia nữa, nhưng ánh mắt lại không chịu nổi sự khống chế của hắn, cứ nhìn chằm chằm vào hai cánh tay ngọc trắng, hắn chầm chậm vươn tay ra về phía nàng, như muốn nắm lấy. Lập tức, trong mắt nữ tử kia lóe lên nét vui mừng, dịu dàng nỉ non: "Tướng quân..."

Tiêu Tử Bùi chấn động cả người, rụt tay về rồi lớn giọng kêu: "Tiêu Thiển! Gan chó của người che cả trời rồi! Mau kéo nữ nhân này ra ngoài cho ta!"

Ngoài cửa lĩnh lặng không tiếng động, có lẽ tất cả nô tài đã bị Tiêu Thiển điều đi rồi, Tiêu Tử Bùi nhìn chính mình, da toàn thân cũng dần dần đỏ ửng, dục hỏa trong lòng như ngựa hoang muốn thoát cương, mê hoặc dụ dỗ thân thể hắn muốn đến gần nữ nhân kia.

"Ngươi... ngươi cút đi ngay." Tiêu Tử Bùi cố giữ bình tĩnh, nhưng tiếng nói lại bất giác run run, "Ngươi ra ngoài bản vương sẽ không trị tội ngươi, bằng không..."

Nữ tử kia lấy hết dũng khí, ngồi dậy, trên người nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ, làn da nõn nà khiến người ta huyết mạch sôi trào. "Tướng quân, nô tỳ ngưỡng mộ tướng quân, không sợ tướng quân trừng phạt..." Nàng hơi thở dốc, ngực khẽ phập phồng, "Tướng quân, nô tỳ... lạnh..."

Tiêu Tửu Bùi cắn đầu lưỡi, gỡ tấm mành trước giường, lập tức toàn bộ tấm mành đều rủ xuống, trói nữ tử kia bên trong. Hắn cố gắng dựa vào chút ý thức còn sót lại, đi vài bước tới trước cửa, không ngờ cửa đã bị khóa chặt, hắn thấp giọng nguyền rủa một câu, lảo đảo đi tới cửa sổ phía sau, nhấc chân đạp một phát, cửa sổ bị đạp thành lỗ hổng, khi ấy mới vội vàng co người chui từ cửa sổ ra ngoài.

Không biết đi được bao lâu, trong lúc hoảng hốt, Tiêu Tử Bùi xông vào một khoảng sân, trong sân phảng phất mùi hương thuốc nhẹ nhàng, có một người ngồi trên sập quay ra nhìn hắn, đầy kinh ngạc.

"Phi Mặc, thì ra nàng ở đây..." Tiêu Tử Bùi lập tức thả lòng toàn thân, vui mừng bước tới, ôm lấy người hắn ngày nhớ đêm mong, "Ta tìm nàng vất vả quá."

Hình như Ngôn Phi Mặc muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tiêu Tử Bùi che miệng lại, "Không được nói, nàng vừa nói sẽ làm ta tức chết." Tiêu Tử Bùi bực bội ôm chặt lấy nàng, cẩn thận đặt nàng lên trên giường.

Cả người ngứa ngáy muốn điên, Tiêu Tử Bùi phủ người lên, đôi môi nóng bỏng dán lên môi Phi Mặc, hơi thở dồn dập quấn quít trao nhau, hắn mút mát vị ngọt mát của người trong lòng, như thể muốn nuốt nàng vào bụng, huyết mạch giao hòa, từ nay không chia ly nữa. Dần dần, cả người hắn nóng lên, tất cả dục vọng tập trung vào thân dưới, hắn không nhịn được rên rỉ thành tiếng, mê loạn mở vạt áo của Ngôn Phi Mặc, thở dốc nói: "Phi Mặc... Phi Mặc... ta muốn nàng..."

Ngôn tiêu yến yến (dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ