Chương 42

107 4 0
                                    

  Tiêu Tử Bùi cảm giác như có một tiếng nổ "ầm" trong đầu mình, tâm tư chôn giấu tận dưới đáy lòng đến chính mình cũng không dám chạm vào, chỉ trong phút chốc, nó lại bị người đó phanh phui, bóc trần. Hồi lâu sau, hắn miễn cưỡng định thần, chăm chú quan sát Mạc Cấp, nói: "Có những lúc nói rõ quá lại không phải chuyện tốt, tiên sinh là người thông minh, nhất định sẽ biết đạo lý "nan đắc hồ đồ"."

(*Nan đắc hồ đồ: là danh ngôn của Trịnh Bản Kiều – thư họa gia nổi tiếng đời Thanh, chỉ người đang giả bộ hồ đồ thì khó mà hồ đồ được, ở đây Tiêu Tử Bùi ám chỉ Mạc Cấp đang giả bộ hồ đồ.)

Mạc Cấp thản nhiên nói: "Tướng quân thích lừa người dối mình, tiểu nhân cũng chẳng còn cách nào." Nói rồi, y chắp tay, cáo từ rời đi.

Tiêu Tử Bùi từ từ ngồi xuống ghế, một lúc lâu sau, hắn đứng lên, đẩy cửa ra, đêm lạnh như nước, vầng trăng tròn vắt vẻo trên cao, ánh trăng sáng tỏ. Hắn nhìn chăm chú một lúc, chắp tay sau lưng, gọi người dưới mở phòng cách vách rồi chậm rãi đi vào trong viện.

Sập dài rất sạch sẽ, Tiêu Tử Bùi nằm lên trên, nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, Ngôn Phi Mặc trong bộ áo trắng mỉm cười đi tới.

"Tử Bùi, ta đợi chàng rất lâu rồi, sao giờ chàng mới tới."

Tiêu Tử Bùi vừa sợ vừa mừng: "Phi Mặc, lẽ nào nàng đang đợi ta sao?"

Ngôn Phi Mặc mặn nồng nhìn hắn: "Đồ ngốc, ngoài chàng ra, ta còn đợi ai được nữa? Hoa hạnh trong nhà nở rồi, chàng đến vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau ủ bình rượu hoa hạnh đi."

Tiêu Tử Bùi nắm lấy tay nàng, mừng rỡ đáp lời: "Phi Mặc, nàng đợi ta, đợi ta đuổi hết người Tây Lương về nhà, đợi ta giúp thái tử điện hạ đi sứ Đại Sở xong..."

Nụ cười trên mặt Ngôn Phi Mặc biến mất, thất vọng nhìn hắn: "Tử Bùi, quá muộn rồi, xin lỗi chàng, ta phải đi trước thôi..."

Lòng Tiêu Tử Bùi hốt hoảng, bàn tay mà hắn nắm chặt đang từ từ rời xa, dù cho hắn có cố gắng thế nào cũng không sao giữ được, dần dần, cơ thể Ngôn Phi Mặc hóa thành một làn khói xanh, biến mất trong tiếng kêu gào của hắn.

Tiêu Tử Bùi lập tức bật dậy khỏi sập, cả người mồ hôi ròng ròng, cảnh vật xung quanh vẫn như cũ, thì ra là hắn nằm mơ. Từ đằng xa tiếng Tiêu Thiển vang lên: "Công tử, thái tử điện hạ lại phái người tới."

Người hầu mang một chiếc hộp gấm nho nhỏ đưa cho Tiêu Tử Bùi, nhận lấy hộp gấm từ trong tay Tiêu Thiển, hắn do dự giây lát rồi dặn dò: "Thái tử điện hạ bảo ta dặn lại Vương gia, chớ ưu tư quá nhiều, bảo trọng thân thể."

Tiêu Tử Bùi nhận lấy hộp gấm, gật gật đầu: "Đa tạ điện hạ quan tâm."

Khó khăn lắm mới đợi được người hầu kia đi, Tiêu Tử Bùi cho mọi người lui ra hết, đóng cửa lại, hắn ngồi trước thư án, nhìn chiếc hộp gấm kia chằm chằm, rất lâu sau, hắn hít sâu một hơi, từ từ mở ra. Đây là chiếc khăn tay đặc chế mà Khánh Vương phủ làm cho hắn, có lẽ chính vào ngày vây săn hôm đó, hắn lấy nó để băng bó bàn tay cho Ngôn Phi Mặc.

Tiêu Tử Bùi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn tay, như thể nhớ lại đôi bàn tay tinh tế mềm mại của Ngôn Phi Mặc khi ấy. Vải đã hơi ố vàng, còn cánh hoa mai vốn màu trắng đã biến thành nâu sẫm, tổng cộng bốn cánh, nhưng cánh hoa màu trắng khác biệt nằm phía dưới lại nổi bật hơn khiến người ta giật mình. Hắn nghi ngờ đưa tay quẹt lên xem, tỉ mỉ quan sát, sau đó người loạng choạng vài bước, hệt như sét đánh: cánh hoa nâu thẫm này, là máu!

Là máu của Ngôn Phi Mặc! Khí huyết dâng trào, hắn không nhịn được mà ho khan dữ dội, máu tanh trào lên cổ họng, hắn vội vàng đưa tay bịt chặt.



Ngày hôm sau là yến hội thưởng xuân, được tổ chức hai năm một lần theo thông lệ, từ khi Minh Duệ đế Tiêu Tránh đăng cơ đến nay đã diễn ra mười lần, tất cả gia quyến của quan tứ phẩm trở lên trong kinh thành đều được mời tới ngự hoa viên trong cung, phú thương bậc nhất cũng có thể bỏ tiền mua một suất tham gia. Mỗi khi đến kỳ hội, giá cả trang sức, y phục, mỹ phẩm trong kinh thành đều lựa nước đẩy thuyền, các hộ được mời luôn tốn công tốn sức và bỏ ra một khoản tiền lớn để con trai con gái nhà mình sẽ gây tiếng vang lớn lúc thưởng xuân, được bệ hạ thưởng thức, hoặc ít nhất cũng phải lọt vào mắt xanh của mấy vị quan to quý nhân trong kinh thành, kiếm được một người chồng, người vợ tốt.

Thưởng xuân yến đã lấy tên là thưởng xuân, đương nhiên không thiếu màn ngâm thơ vẽ tranh lúc đương mùa, thường thì do Hàn Lâm viện nghĩ ra năm ba đề tài ứng cảnh, các gia phái tham dự thưởng xuân yến sẽ bốc đề đáp lại, sau đó Tiêu Tránh định ra sáu người đứng đầu, nam nữ mỗi bên ba người. Khi ấy trong Ngự hoa viên xuân ấm hoa nở, tuấn nam mỹ nữ khắp kinh thành sẽ tề tựu ở đây, tranh nghiên đấu sắc* (trăm hoa đua sắc), cảnh đẹp như họa.

Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, ngày xuân ấm áp phủ khắp người, hương hoa thoang thoảng ngập muôn nơi, tiếng thầm thì to nhỏ, tiếng cười nói vang vang, trong Ngự Hoa viên đâu đâu cũng là cảnh hòa thuận vui vẻ, Tiêu Tránh và Ngôn Nhạc Chi ngồi trên vị trí cao nhất, bên trái là mấy vị hậu phi, bên phải là Tiêu Khả và mấy nàng công chúa.

Ngôn Nhạc Chi nhìn sa trướng của Khánh Vương phủ cách đó không xa, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, sao Tử Bùi không ở đó? Hôm nay nó không tới sao?"

Tiêu Tránh cũng lo lắng theo: "Hoàng huynh vừa mới nghe hạ nhân hồi báo, nói tối qua Tử Bùi ho cả đêm, còn ho ra máu, cho nên tối nay mới tới."

Ngôn Nhạc Chi hốt hoảng: "Chắc chắn thằng bé lại đổ thuốc của thiếp sắc đi rồi. Đứa trẻ này, sao lại tuyệt vọng như thế."

"Hôm nay gọi thái y tới khám thử, phải nghĩ ra cách trị khỏi cho nó mới được." Tiêu Tránh khẽ nhíu mày.

"Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược, chỉ sợ bệ hạ có phái đi mười thái y cũng vô dụng thôi." Ngôn Nhạc Chi ngẫm nghĩ đáp lời.

Còn đang nói, phía đằng xa đã có tiếng xôn xao, Tiêu Tử Bùi trong bộ trường bào tím, mắt sáng tinh anh, khí thế hiên ngang, sải bước đi tới chỗ Tiêu Tránh, trong sa trướng của các nhà bên cạnh người người náo động, vài người to gan e thẹn thò hẳn đầu ra ngoài, nhìn cho rõ phong thái của một trong tứ công tử kinh thành.

Tiêu Tử Bùi khom người hành lễ với Tiêu Tránh và Ngôn Nhạc Chi, cáo tội nói: "Bệ hạ thứ tội, Tử Bùi đang đợi một người trong phủ, cho nên mới tới muộn."

Tiêu Tránh hơi buồn bực, nhìn nữ tử đi theo sát bên cạnh hắn, váy áo bạch sắc lụa mỏng sa mềm, làn váy mai hoa nguyệt xếp thành từng lớp cũng cùng màu thanh khiết, người như cành liễu, yểu điệu thướt tha, khí chất xuất trần, chỉ có điều trên mặt đang đeo một lớp sa mỏng, không nhìn rõ dung mạo. Ông vui vẻ nói: "Tử Bùi, vị cô nương này là..."

Ngôn tiêu yến yến (dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ