--------
Chí Mẫn lấy lý do bị bệnh xin nghỉ, một mình trở về nhà. Nằm trên giường một hồi, trong đầu tất cả đều là Kim Tại Hưởng với lời mà hắn nói. Mà lần này, lần này cậu muốn quên hắn như thế nào cũng không thể được, cho dù chăm chú đọc sách, nhưng không được hai phút, trong đầu lại xuất hiện bộ dáng của hắn.
Đã hai ngày rồi, cậu không cách nào ngủ được.......Trong hai ngày này Kim Tại Hưởng không xuất hiện trước mặt cậu, tối hôm qua chỉ gọi một cuộc điện thoại, hỏi một chút hoạt động thường ngày của cậu.
Chí Mẫn vô lực ngồi dậy, đến phòng khách cầm điện thuộc nhấn dãy số quen thuộc, đó là cuộc gọi quốc tế, mà điện thoại của cậu không thể gọi được.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
"Hello, This is John!"
"Anh Duẫn Kì!" Nghe được âm thanh quen thuộc, giọng Chí Mẫn nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống, lại cố gắng để cho thanh âm của mình trở lại như bình thường.
"Chí Mẫn?" Bên kia hiển nhiên là nghe được âm thanh của cậu, có phần vui mừng cùng kích động.
"Là em!"
"Ơ, thật khó tin, anh đưa số điện thoại cho em lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên em gọi cho anh!" Bình thường là hắn gọi cho cậu nhiều hơn, gần đây bởi vì việc học ở trường bận rộn vô cùng, mỗi lần lúc muốn gọi điện thoại chỉ sợ là cậu nhóc kia đã ngủ như heo rồi.
Nghe được âm thanh nhạo báng của Mân Duẫn Kì, tâm tình nặng nề của Chí Mẫn dịu đi không ít.
"Anh Duẫn Kì......."
"Sao thế, lại bị mẹ mắng sao?" Mẫn Duẫn Kì nghe được giọng Chí Mẫn có gì đó không đúng, theo bản năng nghĩ rằng Chí Mẫn bị mẹ mắng.
"Không phải, anh Duẫn Kì, em nhớ anh lắm!"
"Anh cũng nhớ em, nhưng mà Mẫn Mẫn, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không?" Hiện tại cậu không giống như bình thường, từ trước đến giờ gọi điện thoại đều là hắn nói nhớ cậu, mà lúc cậu nghe hắn nói như vậy đều cười hắn.
"Em......." Chí Mẫn lần nữa nghẹn ngào không thể mở miệng được.
"Mẫn Mẫn, có chuyện gì hãy nói với anh Duẫn Kì, mặc dù anh ở đây không giúp được gì, nhưng cũng là một người tốt! Anh không muốn em buồn."
".......Anh Duẫn Kì.......Em......." Chuyện Kim Tại Hưởng cậu cảm thấy rất uất ức, rất vô dụng, càng thêm sợ hãi. Lại không dám nói với ba mẹ, cho nên vẫn buồn bực trong lòng, cậu thật khổ sở. Mà chính là không biết làm cách nào mở miệng nói với anh Duẫn Kì.
"Em thật sợ hãi......."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh Duẫn Kì nghe!" Nghe Chí Mẫn khóc, trở nên nóng nảy.
"Là Kiều Y......." Thật sự muốn nói với anh Duẫn Kì sao? Nói cũng chỉ làm anh ấy lo lắng hơn, ba bị người đàn ông kia lừa, sâu hơn là nắm tính mạng công ty Nam Cảng trong tay, anh Duẫn Kì vẫn là học sinh, cũng không thể giúp mình làm gì.......
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ bé nhỏ của Tổng Giám Đốc Băng Hỏa [Edit]/[VMin]/[Longfic]
FanfictionMột anh chàng đẹp trai, nhà giàu, là tổng giám đốc của công ty nổi tiếng với bao cô gái xinh đẹp bao vây săn đón, nhưng lại bị tiếng sét ái tình đánh trúng với một cậu bé chỉ một lần gặp gỡ, anh nuôi ý định nuôi lớn cậu rồi cưới cậu. Lần đầu tiên gặ...
![Vợ bé nhỏ của Tổng Giám Đốc Băng Hỏa [Edit]/[VMin]/[Longfic]](https://img.wattpad.com/cover/87928571-64-k419745.jpg)