Chương 12: Thủ thư

122 8 0
                                    

- Đi về quê ạ? - Mộc Hà mặt nghệt ra nhìn mẹ Đường.

- Đúng vậy, Bái Bái đi về quê đã bốn ngày nay rồi. Cậu là bạn nó hả? - Thanh niên trước mặt cũng cao ráo sáng sủa lắm. Đường Bái khi nào lại có bạn đẹp trai như vậy?

- Vâng ạ. Nhưng sao cháu không liên lạc được với Đường Bái. - Mộc Hà sốt sắng ấn điện thoại một lần nữa.

- Ông à, xem bạn Bái Bái này, nó chưa từng dẫn bạn về nhà. Mà cháu này, thật ra... - Mẹ Đường nhớ ra chuyện gì định nói nhưng Mộc Hà đã vội vã đến ngắt lời.

- Cháu cảm ơn bác, cháu xin phép đi trước.

- Ờ. - Mẹ Đường ngơ ngác nhìn Mộc Hà rời đi nhanh như gió. Ba Đường lúc này mới mò đầu ra, giọng còn ngái ngủ.

- Đâu? Bạn Bái Bái đâu?

- Đi rồi. Thật ra tôi định nói với nó, quê Bái Bái hơi xa, đúng hơn ở trên miền núi, sóng điện thoại vốn không có, không thể liên lạc được. - Mẹ Đường tiếc nuối lắc đầu.

Không phải chứ? Thật sự không có sóng điện thoại luôn sao? Chán chết! Sống vậy khác nào tuyệt thực. Tôi mấp máy môi nhìn bà già răng lưa thưa nhìn mình cười hả hê. Nhớ tới quyết định của mình, mua vé tàu sáu ngày sau thì tim có chút đau nhói. Tôi không hề biết ở đây lại không có sóng điện thoại, không ti vi, không máy tính, biết sống thế nào cho qua mấy ngày ở đây? Ông trời ơi! Tôi khóc không ra nước mắt.

Phát hiện được hiện thực tàn nhẫn đó đã là sự việc cách đây năm ngày. Dù vậy, đột nhiên lại thấy luyến tiếc nơi này, luyến tiếc ông bà ngoại. Chào tạm biệt họ một tiếng sau đó đến sân ga. Thỉnh thoảng lên núi ở thế này cũng không tệ lắm. Nhìn xem, làn da bây giờ đã hơi ngăm ngăm rồi này. Mùa hè phải thế này chứ! Tôi có cảm giác ở người tràn trề sức sống. Quả nhiên, trở thành con người rất tuyệt.

Mà, ở trên núi cũng có bánh quế?! Ấn tượng về bánh quế của thành phố A khá tốt nên tôi mua thêm một lốc bánh nữa, về nhà cho ba mẹ ăn. Ngoài ra ở đây toàn trái cây ngon và rau củ. Ông bà nhờ tôi gửi một thùng nho về nhà. Vác theo bao nhiêu là đồ, mệt không chịu nổi, nhưng rất vui a.

Nói đi cũng phải nói lại, thu hoạch lần này khi về quê cũng chẳng có bao nhiêu. Ông bà ngoài cho tôi xem album lúc còn nhỏ của Đường Bái ra cũng chẳng có gì. Họ còn kể mấy kỉ niệm lúc Đường Bái còn bốn, năm tuổi như đi chơi bị té xuống núi, đi mẫu giáo rồi vẫn còn tè dầm hay ăn cơm thì ngồi đếm hạt. Kể ra cũng thật đáng xấu hổ. Còn bạn bè lúc nhỏ của cô ta thì... miễn bàn tới đi.

Nhìn thấy thùng nho thì không nói, lại kèm hộp bánh quế bên cạnh, mặt ba mẹ đã xanh trắng rõ rệt.

- Con... mua bánh quế làm gì?

- Lần trước ba mẹ cũng mua còn gì, con thấy ăn cũng được nên mua về cho hai người thôi. - Xếp đồ trong ba lô ra, tôi nhe răng cười.

- Con thích nó sao? Vậy con ăn đi. - Mẹ nhanh chóng đem quần áo dơ đi giặt, còn ba thì xách thùng nho cất xuống bếp, mỗi người không thẹn mà tìm cho mình công việc riêng. Tôi ngơ ngác nhìn theo, bánh quế tệ đến vậy sao?

[Full] Kiếp sau sẽ không bỏ lỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ