"Ta nói tiểu Kiện, gia gia ngươi tìm ta có chuyện gì?" Ta sôi nổi đi theo sau thiếu niên, ý đồ trêu chọc hắn.
"Sư tổ, ta đã nói rất nhiều lần, ta là dược sư, không phải Kiện (cái chìa khóa), thỉnh ngài không nên gọi sai nữa!" Ẩn nhẫn. (có lẽ chỗ này Lạc Lạc chơi chữ, "Dược sư", phiêm âm tiếng Trung: Yào shī , đồng âm với từ "Chìa khóa", phiên âm: Yào shi, mà có chìa thì phải có "Chốt cửa", phiên âm: Jiàn – Hán Việt là "Kiện" -> Tên em nó được hình thành như thế đó, thanks Blink)
"Thế nhưng nhân gia thích gọi ngươi là tiểu Kiện a! Ta là sư tổ, lẽ nào cũng không thể sao?" Ta tại ngồi chồm hổm xuống, giả vờ ủy khuất đùa bỡn hòn đá nhỏ bên đường.
"Sư tổ thích thế nào, thì cứ gọi thế nấy! Dù sao suốt hai năm nay ta cho tới bây giờ đã sửa không biết bao nhiêu lần." Hắn đi tới trước mặt ta, đầy áp lực nói bằng giọng của thiếu niên tới tuổi dậy thì.
"Đây là ngươi nói, ta cũng không dùng bối phận áp ngươi nga!" Ta phải chiếm tiện nghi một chút, ha ha.
"Vâng!" Gân xanh đều bạo xuất ra.
"Vậy ngươi sau này cũng không được sửa lời ta nữa!" Ngẩng đầu 45 độ dùng nhãn thần chờ đợi nhìn hắn.
"Hảo!" Tay cũng nắm thành nắm đấm rồi.
Ta bật người từ trên mặt đất nhảy đứng lên, sờ sờ tên nhóc đã muốn cao hơn cả một cái đầu: "Tiểu Kiện thật biết nghe lời ni! So với Bạch Phương nhà ta còn ngoan hơn!" Quay đầu lại nói với con lang ngốc đang đuổi theo mấy con bướm, "Tiểu Bạch, học đi, biết không?"
Tiểu Bạch dừng động tác lại liếc mắt nhìn chúng ta, quay đầu, tiếp tục chơi.
Thằng nhóc lang này, hư quá rồi! Ngay cả đáp lại một tiếng cũng không biết.
Lúc ta còn nhìn chằm chằm Bạch Phương biểu thị bất mãn thì, bàn tay đặt ở trên đầu tiểu kiện bị kéo xuống: "Sư tổ, ta không phải là Tiểu Bạch, đừng đối xử với ta giống như nó vậy."
Ta phụ họa đáp: "Ngươi thế nào lại là Tiểu Bạch ni?" Thấy thần thái tương đối thoả mãn của hắn, ta bồi thêm một câu: "Ngươi so với Tiểu Bạch hiểu chuyện hơn."
"Sư tổ!" Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng rống giận dữ phẫn nộ mười phần của người nào đó! Giận thật rồi, vọt mau!
Ta thở hổn hển chạy về chính ốc, thấy một lão đầu tóc trắng xoá ngồi ở bên cạnh bàn. Ta đoạt lấy chén trà trước mặt hắn một hơi uống hết thuận khí, liền hỏi: "Đồ đệ a, tìm ta có chuyện gì a?"
"Sư phụ, người lại trêu chọc Dược nhi rồi." Ngữ khí tuy là không tán thành, thần tình cũng tràn ngập tiếu ý.
"Đúng vậy. Ngươi nói tôn tử của ngươi bất quá mới mười bốn tuổi, còn tuổi nhỏ mà khuôn mặt như lão già, tâm tình lãnh đạm, vậy còn ra cái gì?" Ta thừa nhận, "Ta là hảo tâm, cho hắn thể nghiệm một chút cái gì gọi là thời kỳ trưởng thành."
"Kỳ thực Quỷ Y tộc của ta khi tập võ vốn là yêu cầu phải vô cầu, hơn nữa hài tử này phụ mẫu sớm không còn, vì vậy... Kỳ thực, từ sau khi sư phụ tới, hài tử này đã rộng rãi không ít." Đồ đệ lão đầu lại giúp ta rót một ly trà.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lam nhan "bất" bạc mệnh(Hoàn)
RandomTác giả: Alpha Dịch: QT Thể loại: Xuyên việt giá không, hài, 3P, cung đình, giang hồ võ học môn phái... túm lại là kim cổ đông tây hầm pà lằng đều tụ hội về đây Nhân vật: Lý Nhược Đồng x Trình Vu Lạc Nghiễn x Cổ Thiên Lặc (Hehe nghe tên là biết rùi...