Chạy, hoảng loạn, điên cuồng mà bỏ chạy, không dám dừng lại để đối mặt với nỗi sợ hãi kinh khủng kia. Lệ, nhiệt lệ liên tục tuôn ra, như đang muốn phát tiết hết khủng hoảng. Đột nhiên, ta bị hòn đá nhỏ cản chân, vấp té, gượng dậy quỳ rạp trên mặt đất. Tay bị cọ nát, huyết nhục một mảnh lẫn lộn, đã không còn nhận ra được đâu là máu của Lặc Lặc đâu là máu của ta.
Một cỗ hận ý cường liệt từ đáy lòng toát ra. Chưa bao giờ hận một người nào đến vậy, hơn nữa người kia chính là bản thân ta. Muốn che giấu đau đớn thấu xương trong lòng, ta gào khóc đem bàn tay đang bị thương đấm vào mặt đất.
Bên người truyền đến thanh âm "Ô ô" nho nhỏ, là Bạch Phương, nó không biết nói càng tốt. Ta ngồi dậy, ôm lấy đầu Tiểu Bạch thất thanh khóc rống.
Ngày hôm nay đã là lần thứ hai khóc. Mắt đau quá, thế nhưng lệ không cách nào ngừng tuôn. Mệt mỏi quá, đau khổ quá, thật muốn về nhà, thật muốn chưa từng gặp được bọn họ, chí ít như vậy bọn họ sẽ không vì ta mà thụ thương thống khổ. Cuối cùng, hai mắt đẫm lệ đã không còn khóc tiếp được nữa, ta mơ hồ nhìn thấy đây là Đoạn Trường Nhai. Ta lại chạy đến nơi này.
Nhảy xuống đi! Như vậy tất cả sẽ kết thúc! Nhảy xuống đi, ngươi sẽ kết thúc hết mọi chuyện, sẽ có thể về nhà. Trái tim đau đớn khẽ nói với ta.
Ta đẩy Tiểu Bạch ra, lung lay lảo đảo đi đến bên vách núi, lại bị một bạt tai đánh ngã xuống đất lần thứ hai.
"Tại sao ngươi thích nhảy xuống vách núi như vậy, tại sao lại thích trốn tránh như vậy? Tình nguyện chọn cái chết, cũng không nguyện đối mặt với hiện thực?" Nhược Nhược trầm giọng bi thống mạnh mẽ lên án ta.
Ta ngẩng đầu nở một nụ cười đau khổ với hắn, chỉ vào cái mũi của mình nói: "Ta, không chết cũng vô dụng!"
Lại một bạt tai giáng lên mặt ta: "Ngươi tỉnh táo lại một chút có được không? Cổ huynh hiện tại chỉ là hôn mê bất tỉnh. Ngươi không phải rất giỏi y thuật sao? Ngươi không phải sư phụ của chủ nhân Tuyệt Tình Cốc sao? Bây giờ ngươi quay lại còn có thể cứu y a!" Hắn liều mạng lay tỉnh ta.
"Thực sự?" Ta như là bắt được phao cứu sinh nắm lấy ống tay áo hắn, muốn tìm kiếm một đáp án chính xác.
"Ngươi trước đây không phải đã từng cứu được người sao? Ngươi nhất định làm được." Hắn kiên định nhìn lại ta.
"Mang ta trở lại." Trong lòng ta lại có một tia sáng le lói. Đúng vậy, nếu như cứu đúng lúc, bằng năng lực của ta, nhất định có thể cứu được y.
Nhược Nhược một bả ôm lấy ta, phi như bay trở về.
Tới Lôi gia bảo, Lỗ quản gia đón đầu."Lạc Nghiễn công tử, Hoàng thiếu hiệp cùng đại phu trong bảo đã toàn lực cứu người bị thương."
"Ở đâu? Mau! Mau mang ta đi!" Ta lo lắng hô lớn.
Lỗ Hữu Cước dẫn đường, chúng ta đi tới một gian sương phòng. Thật nhiều người chờ ở bên ngoài, vừa thấy ta đến, đều nhường đường. Ta bất chấp ánh mắt kỳ dị của bọn họ, mở cửa phòng vọt vào. Trong phòng, Tiểu Kiện đang dốc toàn lực cứu Lặc Lặc, mặt khác còn có một người dáng vẻ là đại phu đang trị liệu cho tiểu hồ ly. Lôi Chấn Tiêu, lão đầu còn có Phúc Quý thấy ta trở về đều thở phào nhẹ nhõm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lam nhan "bất" bạc mệnh(Hoàn)
CasualeTác giả: Alpha Dịch: QT Thể loại: Xuyên việt giá không, hài, 3P, cung đình, giang hồ võ học môn phái... túm lại là kim cổ đông tây hầm pà lằng đều tụ hội về đây Nhân vật: Lý Nhược Đồng x Trình Vu Lạc Nghiễn x Cổ Thiên Lặc (Hehe nghe tên là biết rùi...