Chương 43: Nếu Như Chàng Không Phải Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Ta.

835 28 0
                                    


  Đường Đại trở lại trong lều đã thật lâu, nàng buổi tối không ăn cái gì, nằm ở trên giường cũng chưa từng ngủ, nhưng Dụ vương tiến vào thì nàng giả bộ ngủ.

Hắn cởi áo khoác tiến vào trong chăn, thò tay kéo Đường Đại ra đặt ở dưới thân, trên người hắn còn mang theo mùi máu tươi, nhưng rõ ràng rất phấn khởi, cự vật cực nóng đặt giữa hai chân Đường Đại như muốn nhảy bật ra.

Đường Đại cũng không nghĩ vào lúc này phải xã giao với hắn, nàng nghiêng lệch đầu, cự tuyệt hắn hôn. Dụ vương gia dục hỏa thiêu đốt hừng hực, không thèm để ý sự chống cự của nàng, tay đã đi xuống lột ra y phục của nàng. Khi hai người đang lôi kéo thì Hà Hinh vén rèm tiến vào.

Nàng đến quỳ trên giường, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Dụ vương gia, nũng nịu gọi: "Vương gia, ngài lại làm mấy chuyện xấu. Đại tử, ngày hôm nay mệt mỏi, ngài để nàng nghỉ ngơi một hồi đi mà."

Dụ vương rốt cục buông Đường Đại dưới thân ra, xoay người bế Hà Hinh đặt ở trên giường: "Vậy bản Vương trước hết chiến đấu với ngươi ba trăm hiệp!"

Giết chóc làm cho hắn hưng phấn, hắn liên tiếp muốn Hà Hinh hai lần, mãi đến cuối cùng, thân kinh bách chiến như Hà Hinh nhịn không được xin tha thứ. Đường Đại cuộn lại ở một bên giường, quấn chăn giả chết. Dụ vương sau khi tạm thu mây mưa cũng ôm lấy nàng, kéo lại dựa sát vào trong lòng. Ban đêm, thanh âm hắn phá lệ rõ ràng: "Giết là các ngươi muốn giết, bây giờ bản Vương cho giết, ngươi lại mất hứng."

Hắn cúi đầu, môi nóng hổi ủi lên trán Đường Đại: "Có thể ngươi nghĩ như vậy là tàn nhẫn, nhưng mà Đại tử, đây là chiến tranh, nếu như người bị tóm chính là ta và hoàng huynh, kết cục của chúng ta cũng sẽ không có gì tốt hơn. Đúng, người xuyên không cũng là người, là sinh mạng, lẽ nào bách tính của Đại Huỳnh vương triều không phải là người. sinh mạng không là sinh mạng?" Hắn lấy tay nhẹ chạm vào gương mặt Đường Đại: "Cho nên Đại tử, thật ra chính nghĩa hay tà ác, chỉ là chủ quan của người nhìn bên ngoài thôi. Cho tới bây giờ không có cái gì đúng hay sai, mặc kệ là chết đi, hay là sống sót. Cho nên ngươi không cần lưu tâm."

"Ngươi rõ ràng có thể cho hắn một con đường sống!" Đường Đại lần đầu tiên như vậy trực tiếp phản bác hắn: "Nói đến ra những lý do này là ngươi sẽ vô tội sao? Nếu như Đại Huỳnh vương triều không áp bách những người xuyên không, xuyên không giả sẽ khởi nghĩa sao?! Bọn họ sẽ chết sao? Các ngươi là một đám quái vật ăn tươi nuốt sống, căn bản là không ai có nhân tính."

"Bốp" một tiếng, Dụ vương gõ một cái lên đỉnh đầu nàng, vừa mới phát tiết qua, hắn không dễ dàng nổi giận, chỉ uể oải nói: "Trước khi pháp lệnh này định ra, người xuyên không bắt đầu không ngừng khời nghĩa. Khi đó Đại Huỳnh mấy năm liên tục dùng binh, loạn trong giặc ngoài, tiên hoàng, cũng là bị ép phải lập ra những quy củ này." Hắn cảm thấy mình ra tay hơi nặng, sờ sờ đầu Đường Đại: "Các ngươi chung quy có thể nói cổ nhân thế này thế kia, nhưng mà Đại tử, mặc kệ xuyên không giả nhân số nhiều, lại thêm nắm giữ khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế nào, các ngươi gọi là khoa học kỹ thuật đúng không? Xuyên không giả vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng Đại Huỳnh. Biết vì sao không?"

Đường Đại không trả lời, hắn dứt khoát độc thoại: "Bởi vì các ngươi đều không có khả năng nhiệt tình yêu thương cái triều đại này, vĩnh viễn không có khả năng nhiệt tình yêu thương mỗi một bách tính, mỗi một tấc đất của Đại Huỳnh. Vô gia vô quốc, chỉ bằng nhiệt huyết quân đội, không có khả năng thành công. Các ngươi có thể cười chúng ta ngốc, hơi một tí thì xác chết nằm khắp nơi, máu chảy đầy đất, thế nhưng Đường Đại nếu như không có những người này, da ngựa bọc thây, chôn cốt sa trường, sẽ có Trường An bây giờ sao? Sẽ có thái bình như bây giờ? Nếu như cho các ngươi những xuyên không giả đi hi sinh như vậy, các ngươi sẽ đồng ý sao? Cho nên, chúng ta không có khả năng để cho xuyên không giả dao động chính quyền Đại Huỳnh, coi như là phải giết hết những người xuyên không, cũng sẽ không tiếc."

Hắn vỗ vỗ Đường Đại: "Được rồi, hiện tại mặc kệ bản Vương giải thích thế nào ngươi cũng nghe không vào. Thế nhưng Đường Đại, từ đầu đến giờ, bản Vương cảm thấy không có cái gì sai, chỉ là lập trường bất đồng. Ngủ đi."

Đường Đại ghé vào trước ngực hắn, trong thanh âm mang theo sự mệt mỏi trầm tịch: "Dụ vương gia, Đường Đại muốn xin người một việc, xin Vương gia thành toàn."

Dụ vương ôm cả thắt lưng nàng, tay nắm thật chặt: "Nói đi. Chuyện ngươi cầu xin bản Vương, có khi nào bản Vương cự tuyệt qua sao?"

Đường Đại thở dài một hơi, lát sau mới nói: "Có thể Vương gia ngài thật sự nhìn xa trong rộng, thế nhưng những quan niệm này, Đường Đại vĩnh viễn không thể gật bừa. Đường Đại kiến thức vụng về, ánh mắt nông cạn, chỉ hy vọng sau này có thể an an ổn ổn qua hết quãng đời còn lại. Cho nên... Cho nên... sau thu săn, xin Vương gia chấp thuận cho tiểu dân rời đi."

Giữa núi rừng ý thu thực sự rất nồng, gió cuốn hương lá phất qua lều vải, âm thanh u ám.

Tay Dụ vương ôm lấy nàng cứng đờ, thanh âm phân không ra hỉ nộ: "Ngươi muốn đi đâu?"

Trong lều ngọn đèn dầu ảm đạm, hắn nhìn không rõ biểu tình của nàng, chỉ cảm thấy trong ngữ thanh dẫn theo một tia trào phúng: "Vương gia lệnh cho chúng ta tự tay giết chết Lê Kiều, chúng ta tự nhiên không có khả năng cùng Thái Bình Thiên Quốc kéo ra nửa điểm quan hệ. Nếu đã không có khả năng đi theo địch, tiểu nhân đi nơi nào, thì có cái gì quan trọng đâu?"

"Ngươi a." Dụ vương bế nàng, vuốt dọc mái tóc dài của nàng: "Có đôi khi bản Vương thích ngươi đủ thông minh, có đôi khi bản Vương hận không thể đánh cho ngươi ngốc luôn. Lúc này nếu đi ra ngoài, người Thái Bình Thiên Quốc khẳng định sẽ giết ngươi." Hắn cười khẽ: "Nếu là ngươi ở trong khu vực săn bắn phản chiến, chết trên tay bản Vương, ít nhiều cũng xem như lừng lẫy, nếu ra ngoài chết trên tay dư nghiệt của Thái Bình Thiên Quốc, hai mặt không là người, tội gì như vậy."

Đường Đại không muốn bị thuyết phục như thế, cái này giống như việc từ chức, thường thường rất khó mờ miệng, thế nhưng nếu đả mở miệng không có kết quả, lần sau lại không biết đợi đến khi nào: "Nếu vương gia thật thay tiểu dân suy nghĩ... Tiểu dân muốn xin Vương gia thay tiểu dân chỉ hôn."

Dụ vương ngẩn ra, quả nhiên, đây mới là mục đích của ngươi sao... Thanh âm hắn vẫn như cũ không gợn không sóng: "Chỉ hôn... Ngươi muốn gả cho ai?"

Đường Đại không đáp lời, hắn liền thay đổi vấn đề: "Người cùng bản Vương đồng sàng đã lâu, hắn không ngại?"

"Tiểu dân... Tiểu dân chưa hỏi qua hắn."

"Ngươi hỏi qua hắn, sau đó nói cho bản Vương."

Đường Đại theo đuổi không bỏ: "Vương gia ngài là đồng ý rồi?"

Dụ vương đột nhiên đứng dậy bắt đầu mặc quần áo: "Chuyện ngươi xin bản Vương, bản Vương luôn luôn đáp ứng, không từng cự tuyệt."

Hắn phẩy tay áo bỏ đi, cũng không có nói hắn đi nơi nào. Trong lều này hai nữ tử đều từng cùng hắn điên loan đảo phượng, nhưng ai quan tâm hắn đi nơi nào?

Trên giường, Hà Hinh giọng điệu trào phúng: "Ngươi nghĩ hắn thực sự sẽ thả ngươi đi?"

"Ta không biết." Đường Đại nằm ngửa trên giường: "Nhưng mà cuộc sống như thế này, ta một ngày cũng qua không nổi nữa. Thành hay không thành, ta luôn muốn thử một lần."  

Thủy Chử Đại Thần - Nhất Độ Quân HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ