10. Sirimiri (Spanish)

1.1K 74 42
                                    

Sirimiri | Đâu ai ngờ, cơn mưa nhỏ lại đau thế này?

Và thế là, chị đi thật. Mười năm qua, lần đầu tiên cô ngồi lại một nơi, lắng nghe từng bước chân xa dần của người cùng cô trải qua mối quan hệ không-yêu-nhưng-không-phải-không-yêu: cái tên nghe cũng ngớ ngẩn như chuyện cô và chị cứ dây dưa nhau hàng năm trời. Dẫu cho không ngước lên nhìn, hay đúng ra là không dám ngước lên nhìn bóng lưng người kia cứ từng bước từng bước cách ly, thì tim cô cũng đau tựa như ngày cô biết mình đã không níu kéo nổi người mà cô yêu thương nhất.

Đây có phải dấu chấm hết không? Có phải bước chân đó cũng đánh dấu cho ngày chị bước chân ra khỏi cuộc đời cô, trả lại cô về đúng vị trí mà bấy lâu nay cô vẫn luôn đốc thúc chị. Bạn bè. Là hai tiếng mà trước nay cô cứ cố công đẩy chị, thậm chí là dồn ép chị hãy chỉ nhận lấy danh hiệu này, mà buông bỏ đi tình cảm kia với cô. Nhưng cớ vì sao, đến rốt cuộc cô cũng thành công bức chị rời bỏ mình, lòng cô lại đau như ai cào nát. Nó không phải kiểu đau đớn của thịt da máu tủy, nhưng lại ẩn nhẫn như có một ai đó bên trong cô muốn vụt thoát ra mà đòi cô trả lại nó, ít ra là một lời công đạo. Bởi nó đang đau, và bởi nó, đã mất đi một người thương yêu, trân trọng và đau đớn vì nó quá nhiều.

Trước đây, đã có những lần chị dỗi hờn cô, đã có những lần chị cũng bực mình và không thèm nói chuyện với cô - dù cho ít ỏi nhưng quả thực vẫn có. Nhưng chưa bao giờ, chị bỏ lại cô phía sau lưng, chưa bao giờ vì giận dỗi mà bước đi không thèm ngoái đầu nhìn. Và, cũng chưa bao giờ vì tình yêu không được đáp trả mà dọa dẫm rằng chị sẽ buông tay. Vì hơn ai hết thảy, cô hiểu tình cảm trong chị thiêng liêng đến mức nào. Trên báo, người ta vẫn cứ thấy TH bảo rằng chỉ muốn chú ý xây dựng sự nghiệp, bao giờ duyên đến sẽ đón nhận chứ không cưỡng cầu. Người ta bảo rằng chị chỉ chú tâm đến sự nghiệp, mà không hề hay biết rằng, chị nói như thế bởi vì chị không muốn gò ép chuyện tình cảm, chứ không phải chị không xem trọng nó. Mà ngược lại, chị dung túng nó đến mức để mặc nó ung dung, để mặc nó tác quái trái tim mình, và cũng để mặc nếu nó làm đau chị. Chưa bao giờ chị đem chuyện tình cảm ra để đùa giỡn với cô, mà ngược lại cô cũng là như thế. Vậy nên, cớ sự hôm nay đẩy cô ra xa chị, để chị bước qua cô, nghĩa là chị sẽ buông tay thật.

o0o

- Em sai phải không anh? - cô âu sầu kể hết cho Tr. nghe, ánh mắt không buồn cứng cỏi nữa. Làm quản lý cho Hà bao nhiêu năm, là một người anh, một người bạn, anh chẳng thể nói thêm gì. Bởi tình yêu này, ngoại trừ cả hai yêu nhau, thì tính đường nào, cũng đều là đau cả.

- Cái sai duy nhất là nó không nên dây dưa tới tận bây giờ, chứ yêu thương nhau thì không sai - anh chỉ có thể nói một lời như vậy.

Cô lặng im không nói, mắt đăm chiêu nhìn ly vang đặt trước mặt mình, mà ánh mắt thương tâm cùng giọng nói nửa đùa nửa đau thật của chị tối hôm đó hiện lên như ấn chỉ trong lòng. Giá mà đừng đau, và đừng nghĩ nữa thì sẽ thật tốt biết bao nhiêu. Người ở đây đã là vắng mặt, mà cô còn chưa thể vượt qua. Thì lỡ có về sau, khi hai người mặt đối mặt, cô biết nhìn làm sao vào ánh mắt người đó bây giờ?

Aubade, tình ca lúc rạng đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ