Q2 - Chương 77: Xử lý một chút

3.8K 57 0
                                        


Mãi đến khi truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tiêu Tự Trần, Tần Khanh mới nhẹ nhàng đi vào toilet tắm rửa qua loa một chút.

Cô vén rèm bước ra ngoài ban công. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, cô đứng bên cửa sổ, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác ớn lạnh.

Nếu lúc này có một tay súng bắn tỉa ẩn nấp đối diện, súng trong tay hắn nhất định đang ngắm đúng thẳng đầu cô, sau đó chỉ vài giây ngắn ngủi, đầu cô sẽ vỡ tung.

Tần Khanh rùng mình một cái, đưa tay kéo kín rèm cửa, quay người đi tới bên giường, mặc nguyên quần áo nằm xuống.

Cô vốn không buồn ngủ, nghe tiếng hít thở của Tiêu Tự Trần, chỉ chốc lát sau cũng chìm theo vào cơn mộng. Chẳng biết mơ thấy ai, đến khi cô vừa mở mắt, đôi mắt trong suốt của Tiêu Tự Trần đang nhìn cô.

Bọn họ lúc này chủ cách nhau chưa đến nửa mét.

Tần Khanh dụi dụi mắt, tim đập thình thịch, cô cố gắng trấn tĩnh: "Chào buổi sáng, anh Tiêu!"

Tiêu Tự Trần trừng mắt nhìn, vừa muốn mở miệng lại giống như bị cái gì đó cố định lại, tầm mắt dừng lại trên mặt Tần Khanh, sau một lúc mới cứng ngắc trở mình một cái, buồn bực lên tiếng: "Chào! Trợ lý Tần."

Tần Khanh ngồi dậy, khẩn trương nhìn về phía Tiêu Tự Trần: "Anh không vui? Thanh âm sau khi ngủ dậy có vẻ không bình thường."

Tiêu Tự Trần không nói lời nào, chỉ chậm rì rì hừ một tiếng: "Không phải không thoải mái."

Tần Khanh cảm thấy ngữ khí của Tiêu Tự Trần không thích hợp lắm, nói tiếp: "Vậy sao anh lại như vậy?" Dứt lời, cô rời khỏi giường, đi đến trước mặt Tiêu Tự Trần nhìn chăn bông bị kéo xộc xệch ...

Tần Khanh thấy Tiêu Tự Trần không trả lời, cô duỗi tay đặt lên trán Tiêu Tự Trần: "Anh bị cảm?"

Ngay lập tức Tiêu Tự Trần mở mắt liếc nhìn cô đầy khinh thường rồi xốc chăn bông ngồi dậy: "Cô không biết đàn ông khi mỗi sáng thức dậy đều biến thành động vật nguy hiểm nhất sao?"

Tầm mắt Tần Khanh vô thức dời xuống bộ phận đang 'vùng dậy' của người nào đó. Sắc mặt ửng hồng, xoay phắt đầu, giọng bình tĩnh: "Tôi đi rửa mặt ... Còn anh xử lý đi ..."

Nói ra nửa câu sau, cô thiếu chút nữa bị chính mình nghẹn chết. Thường ngày cô thấy qua không ít 'vật' này ... thế nhưng tất cả đều là của người chết. Còn của một người đàn ông trưởng thành, còn đang sống sờ sờ thế này đối với một cô gái như Tần Khanh là - lần đầu tiên.

Thứ lỗi cô không hiểu sao bản thân lại nói ra một câu như thế —- Anh xử lý một chút.

Tiêu Tự Trần nhíu mày, nhìn Tần Khanh gần như là chạy trốn khỏi tầm mắt của anh, không nhịn được cau chặt mày nhìn bàn tay phải của mình.

Trên thực tế, anh không thể nào vui vẻ tự mình động thủ. Thôi! Vẫn nên nhịn một chút, giữ lại cơ hội cho người nào đó đi!

Nghĩ đến đây tâm trạng Tiêu Tự Trần phấn chấn hơn, khẽ ngâm nga. Bước khỏi phòng tắm, Tiêu Tự Trần vui vẻ đi đến bên cạnh cô, giọng nghiêm túc nói: "Tôi xử lý tốt, bây giờ muốn đi rửa mặt. Cô ngồi trên sô pha chờ tôi một chút, rồi chúng ta đi ăn sáng."

Nữ pháp y thiên tài -  Thiên Định Phong LưuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ