Kỳ 10- Em là người hay ma?

1.5K 0 0
                                    


Nghe quá vô lý mà đúng vậy, lũ bọ bò khắp người nhưng chừa cái mặt ra, có thể thở để ngủ được. Nhưng đêm đó tôi cũng có một giấc mơ thật đẹp. Tôi mơ thấy mình trong spa ngát hương, có bàn tay nồng ấm của cô kỹ thuật viên đặt trên trán...
-Dậy đi ông, kẻng sáng rồi.

Người con gái bên kia đầu ống nước

Tàn giấc mơ hoa, lũ bọ bỗng dưng lăn ra chết hết, xác bọ đầy phòng, cán bộ cho quét dọn, xác bọ gần đầy cái xô 10 lít. Quá nhiều cái chết cho một giấc mộng đẹp.

Khi vừa mở cửa để phát nước sôi, Quý bị chuyển đi, lát sau cái lỗ thở cũng được xây hẹp lại, Dũng leo lên vai tôi thử thò tay ra ngoài nhưng không được. Rồi Dũng cũng chuyển đi, tôi có mấy đêm rất dài vì không có ai để nói chuyện, không ngủ, không suy nghĩ, tâm hồn dần chìm trong mờ sương, đó là cách bảo vệ khỏi sự điên loạn trong hoàn cảnh cô đơn tuyệt đối, không có được sự kết nói nào!

Nhưng hoài như vậy cũng không ổn, tôi tìm cách liên lạc với ai đó, tôi chọn cái ống nước. Nước ở đây chỉ được bơm vào buổi sáng, nên đường ống lúc nào cũng rỗng, tôi kê miệng vào đầu ống nước trên bồn chứa :

-Có ai đó không?

Chẳng có hồi đáp nào!

Thất vọng, tôi leo lên phản, tiếp tục chui vào lớp sương khói do mình dựng nên... Có tiếng rột rẹt như radio trong vùng yếu sóng: Đâu rồi, đâu rồi???

Tôi lên 'sóng", người nói chuyện bên kia ống nước là một cô gái khoảng 20 tuổi, giọng nói cho dù bị rột rẹt do "sóng" yếu, nhưng cũng cho thấy sự trẻ trung và có cái gì đó tinh nghịch, cô có cái tên dài ngoằng hiếm thấy, cao 1,67m, tóc dài, có hai cái răng "chó" (răng khểnh), hết sức tự tin về cái đẹp của mình.

Không biết chúng tôi nói chuyện những gì, nhưng khi nghe tiếng kẻng báo thức tôi bừng tỉnh, đang nửa ngồi nửa nằm tại bồn chứa nước, nước đang bơm, khi vừa đầy tôi gỏ tường để người bơm nước khóa van lại.

Đêm sau cũng là những câu chuyện không đâu...

- Nhà anh có trồng cây gì không?

-Nhiều lắm em, vườn tạp mà, anh thích nhất là cây sài...

-Cây sài nhà anh sai trái lắm phải không? Trái nhỏ nhưng ngọt, cây nằm bên hông nhà lớn như cổ thụ?

-Sao em biết?

-Đêm qua anh kể cho em nghe mà?

-À, chắc anh quên!

Nói vậy chứ, tôi chưa nói chút gì về cây sài này?

-Gần nhà em có cây ô môi lớn lắm, 12 giờ trưa đứng bóng em và mấy đứa bạn hay ra đó chơi. Những đêm mưa lớn, sấm sét nhiều em cũng chạy ra cây ô môi cho an toàn...

-Mưa to gió lớn thì ở trong nhà, chạy ra ngoài rủi cây bị trốc gốc gãy cành thì nguy hiểm lắm?

-Ai cũng vậy mà anh?

Câu chuyện dở dang với cô gái bí ẩn

Nàng có vẻ không hài lòng, tôi chuyển sang chuyện khác:

-Em thích nhất món ăn gì, anh đang thèm món mít luộc chấm nước mắm...

Có chút ngập ngừng, hình như nàng buột miệng nói món gì đó rồi thay đổi:

-Em thích ăn heo quay bánh bao...

-Nhà em ở đâu, để lúc nào tự do anh sẽ đến thăm, và tất nhiên có cả món ăn mà em thích, heo quay bánh bao.

-Nhất định vậy nhé anh!

Nàng nói lên một địa danh, nó nghe cổ xưa như cái tên của nàng vậy?

-Một lời đã hứa, nếu anh không làm, người con gái đầu tiên có cảm tình với anh sẽ bị chết... Không tin phải không, khi cô bé đó chết, cây sài to nhất vườn nhà anh cũng sẽ chết theo...

Vớ vẩn, tôi chuyển sang chuyện khác:

-Anh ở P7, em ở P5 hay P9?

-Xa lắm, xa lắm.

Có tiếng kẻng, tiếng bơm nước...

Tôi được chuyển lên dãy trước, ở chung với người bạn tù dễ mến làm nghề bạn biển (làm công cho tàu đánh cá). Phong có vợ, bỏ biển lên bờ bán nhang tại ngôi chùa lớn nhất tỉnh, do va chạm trong việc bán nhang Phong đâm chết anh vợ. Tóm tắt là vậy, tôi không hỏi sâu thêm, sợ sẽ chạm vào sự thương tâm của Phong. Khu giam mới đỡ buồn hơn vì giam nhiều tử tội chờ đi bắn (!). Họ nói to, cười vang, chẳng sợ gì cả, Phong còn cho biết dãy phòng đối diện giam Minh "sứt", Kim Anh và nhiều "ông chủ" doanh nghiệp ở Bình Dương.

-Minh "sứt" và Kim Anh đang yêu nhau, tối nay anh sẽ biết.

Tôi kể Phong nghe về cô gái nói chuyện qua ống nước:

-Không có ai như vậy đâu anh ơi, Phong ở đây cũng mấy năm rồi, tình hình cũng nắm nhiều. Nếu có người đẹp như vậy thì đám tù đi phòng, tù tự giác phải biết và không buông tha. Trong tù tụi nó yêu dữ lắm anh ơi, con nít mới lớn bị bắt vào đây có biết đàn bà con gái là gì nhưng không hiểu sao tụi nó yêu mãnh liệt lắm. Có bao nhiêu đồ thăm nuôi "xe" hết cho bọn nữ, bị kỷ luật hoài nhưng tụi nó không ngán.

-Cô Hằng gì đó đẹp không mà chú nhóc cùng phòng với anh mê quá vậy?

-Đi thăm nuôi em thấy mấy lần từ xa xa, tướng cũng xốc lắm nhưng già rồi. Cái cô nói chuyện ban đêm với anh có nói cổ ở đâu không?

-Tỉnh này, tên nghe lạ lắm... An Địa Trang gì đó...

-Nghe như tên nghĩa địa chứ không phải làng xã.

-Ờ, xã hội rộng lớn, nhiều tên lạ là phải rồi, tại mình chưa biết thôi.

-Coi chừng anh gặp yêu tinh đó, bọn nó thường vào các phòng giam trống rồi tìm trai nói chuyện. Trường hợp như anh xảy ra nhiều rồi.

Chẳng lẽ mình đã nói chuyện với một con ma? Khi nào về đời phải tìm về quê nhà cô này tìm hiểu mới được.

Hoàng Linh tự truyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ