Phần 37: Lá thư để lại.

52.2K 3.7K 665
                                    

Bệnh viện nơi Jimin làm việc vô cùng ồn ào giống như mọi buổi sáng khác. Trong khi mọi người đều cố bước nhẹ nhàng để không ảnh hưởng tới người bệnh thì từ đâu lại có một người con trai hùng hổ giẫm mạnh chân đi thẳng lên phòng của nhân viên bác sĩ. Vì dáng vẻ đó mà làm anh nổi bật giữa mọi người.

Taehyung bước nhanh tới cánh cửa cuối dãy, thuận tay đẩy cửa vào một cái rầm. Miệng hét lớn.

"Jimin!"

Người trong phòng nhìn ra không khỏi khó chịu.

"Nhẹ nhàng một chút đi. Đây là bệnh viện đấy."

"Chuyện cậu nói với tớ, là gì vậy? Bố mẹ Jungkook là sao?"

Jimin đẩy một tờ giấy cũ kĩ cho Taehyung. Anh đưa ánh mắt ái ngại nhìn Jimin. Sau đó cầm lá thư lên đọc.

Chữ đã nhòe đi theo thời gian, nhưng thật may là vẫn còn đọc được.

" Gửi người không quen sẽ nhận dạy dỗ nuôi nấng Jungkook thay tôi.
Tôi là Jeon Minah, mẹ ruột của Jungkook.
Hẳn rằng bây giờ tôi đang bị nguyền rủa vì đã bỏ rơi đứa con mà mình mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày. Nhưng tôi không đang tâm để con mình ở ngôi nhà mà đáng ra nó phải ở. Như vậy càng không khác gì giết chết nó.
Jungkook là con ngoài giá thú của Lee Sungkyu, người đứng đầu tập đoàn họ Lee bây giờ. Cũng là người mà tôi đã ngu muội đem cả trái tim mà trao cho.
Tôi yêu ông ta, yêu một cách mù quáng. Tất nhiên không phải vì tiền. Tôi tin chắc chắn là thế.
Người vợ đầu của ông ta, thật kém may, chỉ đẻ được một người con gái. Tôi lại đem cho ông ta một đứa bé trai kháu khỉnh. Tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần có Jungkook, chúng tôi sẽ đường đường chính chính được sống cùng ông ấy. Tôi đã mơ về hạnh phúc của chúng tôi.
Nhưng tiếc thay, Lee Sungkyu chỉ là một lão già nhu nhược. Người vợ đầu chính là một người phụ nữ ghê gớm. Bà ta thật sự coi mẹ con chúng tôi như cái gai trong mắt.
Bà ấy không đuổi chúng tôi đi, bà ấy giữ tôi lại và hằng ngày cho người đánh đập tôi. Khi tôi lên tiếng, Lee Sungkyu hoàn toàn tin ả, bỏ tôi trong cơn tủi nhục và đau đớn. Ngày mà Jungkook ra đời, lão đã bỏ rơi mẹ con tôi mà đi du lịch cùng họ. Tôi đã tự mình đón xe lên bệnh viện. Jungkook sinh ra vô cùng kháu khỉnh và ngoan ngoãn. Tôi đau đớn vô cùng khi phải từ bỏ đứa con này, chỉ vì tôi không đủ khả năng nuôi nó. Tim tôi mỗi khi nghĩ đến cảnh sống xa nó lại quặn lên. Nhưng để nó sống trong ngôi nhà kia liệu có an toàn?
Hãy đặt tên nó là Jeon Jungkook. Làm ơn hãy nuôi nấng nó trở thành một người tốt. Và khi nó đủ trưởng thành, làm ơn hãy đưa nó về gặp cha.
Tôi sẽ vô cùng biết ơn.
Jeon Minah."

Tay Taehyung run lên. Mở to mắt nhìn Jimin.

"Làm thế nào mà cậu có thứ này?"

"Người ở trại trẻ mồ côi đưa cho tớ." Jimin xoa xoa mắt "Tớ đã định đưa cậu từ mấy tháng trước. Nhưng vì vợ chồng nhà cậu bận đi tuần trăng mật."

Anh nhìn qua cửa, chắc chắn rằng xung quanh không có ai. "Vậy nếu như theo lá thư này viết thì..."

"Jungkook và Hyerin là chị em cùng cha khác mẹ." Jimin tiếp lời. Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

[VKook-NC17] Quản gia! Xin đừng lạnh lùng! [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ