Chap 1

4K 91 0
                                    


    Một ngày nào đó của tháng 3, sân bay quốc tế mới Hồng Kông.

" Hành khách đi chuyến bay số 199 tới Hàn Quốc, mời ra cửa số 7 làm thủ tục."

Âm thanh ngọt ngào vừa từ loa phát ra, Park Juhee liền ôm chặt hành lý xông lên phía trước, chỉ nỗi sợ có thể làm lỡ mất thời gian, những người bạn thân vừa mới lại tiễn đưa đã vể hết rồi, nếu như bây giờ để bà 1 mình ở lại Hồng Kông này, thì bà thật đã chơi đủ rồi.

" Ai da!" Bà chạy hơi vội, muốn không đụng trúng người khác hơi bị khó.

" Bác này, không cần gấp vậy chứ? " Một giọng trầm nam tính vang lên, một đôi tay to chắc khỏe đỡ Park Juhee dậy.

Park Juhee ngẩng đầu lên xem, trước mặt là một người đàn ông còn trẻ cao to đẹp trai, " Xin lỗi, bác chạy nhanh quá, quên mất phải nhìn đường."

" Không sao." Đối phương nở 1 nụ cười nho nhã.

" Vị này, cháu cũng đi đến Hàn Quốc luôn phải không?" Park Juhee trong lòng mong chờ 1 vận may hỏi.

" Đúng vậy."

Park Juhee liền cười híp mắt, " Vậy tốt quá! Giúp bác một việc, dẫn bác lên máy bay được không? Đây là lần đầu tiên bác xuất ngoại, thực không biết phải đi như thế nào."

Khu làm thủ tục của sân bay mới có hơn 38 cửa, ngoài tiếng Trung và tiếng Anh để đối chiếu, lại còn có 1 đống chữ số, Park Juhee căn bản xem đến nỗi hoa mắt.

" Không sao đâu." Anh gật đầu, hình như rất vui với việc giúp đỡ này.

Sau đó Park Juhee dưới sự chỉ dẫn của đối phương, tới cửa số 7 làm thủ tục, bình yên vô sự lên đươc máy bay, đã vậy lúc tìm chỗ ngồi còn phát hiện ra họ ngồi cạnh nhau.

" Trùng hợp quá!" Park Juhee cho rằng đây chính là có duyên.

Anh lại mỉm cười gật đầu ngồi xuống, lại không nói thêm lời nào, liền lấy công văn ra đọc.

Máy bay nhanh chóng cất cánh, Park Juhee nhịn không được xem xét tỉ mỉ người thanh niên ngồi cạnh, anh ta xem chừng cỡ 27, 28 tuổi, ngũ quan đứng đắn, anh tuấn sáng sủa, thân mặc âu phục được là thẳng, có thể thấy gia thế thật không thường mà cũng rất lễ độ, ngay cả bây giờ thời gian ngắn ngủi như vậy cũng lo công viêc, chậc chậc,...người đàn ông tốt như vậy hình như tuyệt chủng rồi mà???

" Khụ! Vị tiên sinh này, cháu họ gì vậy?? " Park Juhee kìm nén 1 hồi lâu, cuối cùng chịu không được mở miệng hỏi.

" Cháu họ Park." Anh cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngẩng đầu đáp.

" Park tiên sinh, cháu... đã kết hôn chưa?"

Park Jiyeon nhướng cao lông mày, càng có cảm giác kinh ngạc, nhưng vẫn ngẩng đầu trả lời. " Vẫn chưa."

Bingo! Park Juhee thầm kêu, thầm nhắc bản thân không được cười hưng phấn quá, " Vậy... hiện tại đã có bạn gái chưa?"

" Cũng chưa." Miệng Park Jiyeon bắt đầu hiện ra ý cười, bác gái này hình như rất thú vị.

" Thật ngại quá, không hiểu sao lại hỏi cháu như vậy, là như vậy đó! Con gái bác năm nay 24 tuổi, chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai, bác lấy ảnh con gái bác cho cháu xem."

Park Juhee vui vẻ lấy hình con gái từ trong túi xách ra, tình yêu của bà đối với con cái có khắp mọi nơi, bên người có hơn 10 tấm của con trai, con dâu, con gái và cháu.

Park Jiyeon từ từ mở to mắt, không dám tin lão bà bên cạnh cứ như vậy lấy hình con gái ra, không phải là bà đi đến đâu cũng "chào hàng" con gái mình chứ? Nếu nói như vậy điều kiện của cô gái kia cũng không tốt lắm!    

    " Cháu xem, đây là hình của Hyomin nhà bác, từ tiểu học, trung học đại học cho đến công việc hiện tại, mỗi tấm đều dễ thương chịu không nổi!"

Ánh mắt Park Jiyeon vừa nhìn thấy những tấm ảnh đó, thật ngoài dự đoán của anh, người trong bức ảnh thật là một người đẹp thanh tú, một đôi mắt đen lôi cuốn người, nhưng đôi môi hồng hơi cong như vậy,có thể nói rằng cô ấy có tính cách ương ngạnh.

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn [ MinYeon]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ