Chap 40

1K 51 1
                                    


    Chiếc xe màu bạc phóng như bay trên đường, trong tiếng nhạc của bài hát bộ phim "The Big Blue", Park Jiyeon đưa Hyomin về nhà.

"Đến nhà rồi." Anh vuốt đầu nói.

Hyomin nhìn anh, nhìn ngôi nhà quen thuộc đó, trong lòng cảm thấy rối rắm.

Park Jiyeon xuống xe giúp cô mở cửa, duỗi tay ẵm ngang cô lên, nói bên tai cô: "Còn nhớ ngày chúng ta kết hôn không?"

Gò má Hyomin ửng đỏ, không dám đón ánh nhìn của anh, chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai anh.

2 người cứ như vậy đi vào nhà mình, Hyomin kinh ngạc nhìn mọi thứ, nội thất trong phòng giống y như hồi 3 năm trước lúc cô bỏ đi, đồ đạc của cô vẫn được đặt ở đó, giống như chúng đang đợi nữ chủ nhân của mình về vậy.

"Anh..." Hyomin nghẹn ngào.

"Anh biết có 1 ngày em sẽ trở về nhà." Anh chỉ nói câu này nhưng ngụ ý rất sâu sắc.

Anh thật ngốc, nhưng ngốc đến mức dễ thương như vậy, Hyomin thật sắp khóc đến nơi rồi.

Anh cẩn thận đặt cô lên sôpha, bản thân nửa quỳ trước mặt cô, nắm tay cô hỏi: "Đói chưa? Anh làm cơm cho em."

"Cái gì?" Cô không nghe lầm chú? Anh muốn nấu cơm.

Khóe miệng anh nhếch lên, "3 năm nay anh đã thay đổi rất nhiều, anh dọn dẹp căn nhà này chờ em trở về, tưởng tượng rằng lúc em trở về bên cạnh anh, anh sẽ làm cho em những gì, vì vậy anh học cách nấu cơm, trồng hoa, lau dọn nhà cửa, còn giặt đồ của em theo định kỳ nữa, bởi vì anh không muốn lúc em trở về nhìn thấy chúng cũ đi."

Hyomin nói không nên lời, ngực cô như có gì đó nghẹn lại.

"Nhưng lúc anh phơi quần áo lót của em ở ban công, nói thật cũng có chút hơi ngại." Anh tiếp tục nói.

"Đáng ghét!" Mặt cô lập tức đỏ lên, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh người đàn ông to lớn này dưới ánh mặt trời rực rỡ, ở trên ban công cầm lấy mấy bộ đồ lót của cô, từng cái từng cái treo lên móc quần áo.

Anh cũng bật cười, "Ngồi chờ 1 cút, anh sẽ làm xong nhanh thôi."

Anh đứng dậy đi về phía nhà bếp, lấy vật liệu từ trong tủ lạnh, động tác thành thạo chế biến món ăn.

Hyomin lẳng lặng ngắm nhìn lưng anh, không ngờ anh thật sự biết làm bếp, so với lúc trước cái gì cũng không biết sao? Không muốn lãng phí thời gian mà? Nhưng anh lại vì cô làm những việc như vậy, 3 năm không gặp, anh đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nõi làm cho cô động lòng nhưng cũng làm tim cô nhói đau.

Anh nhất định sẽ là 1 người chồng tốt, người bố tốt, nhưng... cô có thể cho anh những gì anh cần không?

Park Jiyeon dùng tốc độ nhanh nhất của mình làm ra 1 bàn thức ăn, gọi cô đến ăn cơm vừa ghẹo cô: "Đừng lo, anh không có bỏ rượu, anh sẽ không xài chiêu cũ nữa đâu."

Hyomin mỉm cười nhưng lại có 1 chút chua xót.

Âm nhạc từ loa nổi lên, 2 người ngồi trước bàn ăn, lần đầu tiên ăn cơm ngon như vậy, lần này không có người nhà 2 bên bao quanh, cũng không có công việc đang chờ họ, chỉ có 2 người, chỉ có anh và cô.

"Ăn nhiều 1 chút, em ốm đi đó." Anh gắp đồ ăn cho cô.

"Em... làm gì có?"

"Sao lại không?" Anh cười gian xảo, "Lúc anh ôm em đã phát hiện ra, cơ thể của em anh là người hiểu rõ nhất."

Hyomin không biết nói thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng liếc anh 1 cái.

Dưới sự khuyên nhủ của Park Jiyeon, Hyomin bị ép ăn thêm nửa chén cơm.

Sau khi ăn xong, Hyomin do dự hỏi: "Anh có định lên phòng làm việc không?"

"Làm việc?" Hình như anh cảm thấy 2 từ này thật hoang đường, "Đương nhiên là không! Anh muốn cùng em trải qua đêm nay, anh lười chẳng thèm để ý đến công việc nữa!"

"Nhưng... trước đây anh..."

"Anh ngày trước quá ngu ngốc, nếu như anh không có em, có thêm nhiều thành tựu cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trải qua nỗi đau 3 năm không có cô đủ để làm anh biết vật quan trọng nhất trong cuộc đời là gì.

Sự thành thật của anh làm cô cảm động, nhưng lại không thể biểu đạt ra ngoài, chỉ có thể xoay người nói, "Đồ ngốc."

Anh từ đằng sau kéo vai cô lại, hít lấy hương thơm trên tóc cô, cảm nhận thời khắc đã mong chờ từ lâu này, "Người ngốc cũng có phúc của người ngốc, phải không?"

Hyomin không biết nói gì, chỉ có thể im lặng.

Đêm ngày càng sâu, Hyomin lấy từ trong tủ ra bộ đồ ngủ, quả thực mỗi bộ đều rất sạch sẽ, trên đó còn có hương thơm thoang thoảng.

Cô chớp chớp mắt không muốn nước mắt rơi xuống, cô tự nói với mình, đừng khóc, đừng khóc, không được sụp đổ trong lúc này.

Cuối cùng cô cầm đồ thay bước vào phòng tắm, phát hiện trong phòng vẫn còn dụng cụ tắm gội hồi đó cô dùng, Park Jiyeon cũng đã thay dầu gội và sữa tắm mới, nhưng vẫn là nhãn hiệu mà cô thích.

Haizz! Anh ta điên rồi sao? Ai lại giống anh ta làm như vậy cơ chứ?

Cô vừa mở nước nóng vừa lặng người đi, không hiểu bản thân nên quyết định như thế nào.

Cuối cùng cô cởi đồ ra, để cơ thể mệt mỏi của mình chìm ngập trong dòng nước nóng.

Cô vừa nhắm mắt, Park Jiyeon liền mở cửa phòng tắm ra, làm cô hốt hoảng che thân mình lại, "Anh đừng qua đây, ra ngoài."

Anh mê mẩn ngắm nhìn thân thể trắng mịn của cô, "Lúc đầu anh chỉ định hỏi em có cần gì không, nhưng chân anh lại tự động bước vào."

"Anh... anh đang nói nhảm gì vậy?" Hyomin đỏ cả mặt.

"Chẳng còn cách nào. Anh vừa nghĩ đến cơ thể trần trụi của em, vừa nghĩ đến em được những dòng nước ấm này bao quanh, anh liền quên mất bản thân định làm gì." Trong làn hơi nước mờ mờ, ánh mắt anh càng mê hoặc, thâm trầm hơn.

"Đừng... đừng qua đây." Cô lùi đến cạnh của bồn tắm, muốn thoát cũng không thoát được    

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn [ MinYeon]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ