Chap 16

944 55 9
                                    


              Đợi anh mặc xong vớ da Hyomin lấy đầu ngón chân nhặt quần áo dưới đất lên, lười nhác nói: "Tiếp tục đi!" Quá đáng! Thật quá đáng! Park Jiyeon tựa hồ muốn rớt nước mắt

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

    Đợi anh mặc xong vớ da Hyomin lấy đầu ngón chân nhặt quần áo dưới đất lên, lười nhác nói: "Tiếp tục đi!"

Quá đáng! Thật quá đáng! Park Jiyeon tựa hồ muốn rớt nước mắt.

Có người đàn ông nào có thể chịu được sự mê hoặc này chứ? Sao cô ấy có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Trời ơi! Đây có phải là báo ứng không? Tại sao? Tại sao? Anh chỉ chỉ lỡ nói dối chút xíu, thật ra cũng chỉ muốn cưới người vợ tốt,không ngờ lại phải nhận hình phạt "phi nhân tính" này.

Chịu vậy! Kết hôn thì phải như vậy thôi, hình như anh cũng nghe thấy ông trời nói với anh như vậy.

Haizzz! Anh thở dài không ra tiếng, nhặt quần áo lên, từng cái từng cái mặc cho cô.

Mặc váy cũng không khó lắm,chỉ cần nhớ khóa kéo phải kéo thẳng lên trên, anh phải kiềm chế lại, không được kéo xuống dưới, không được ném cô lên giường!

Mang giày cao gót thì dễ, chỉ cần tưởng tượng mình là hoàng tử đang giúp công chúa mang đôi giày thủy tinh là được.

Nhưng, mặc áo sơmi trắng thì hơi khó, ngón tay anh run run, có nên ngoan ngoãn cài cúc lại cho cô không? Hay là giựt tung hàng nút chết tiệt kia? Thực ra đối diện với cặp nhũ trắng ngần, nhẵn mịn dưới lớp áo kia, anh cố gắng kiềm chế đến mức cao nhất, bắt bản thân tuyệt đối không được thò tay sờ 1 cái! Như vậy thì công sức sẽ đổ sông đổ biển không còn cách cứu vãn a!

"Xong rồi..." Giúp cô mặc quần áo xong thì lưng anh cũng ướt đẫm, giống như mới hoàn thành cuộc thi marathon, mồ hôi đổ như tắm.

"Cám ơn anh!" Hyomin uể oải ngáp, duỗi 2 tay kéo đầu anh xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh 1 cái.

Cô rất nhanh đã giải phóng anh, chỉ 1 nụ hôn đã khiến chân anh run rẩy, "Em..."

Cô nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi điều gì, "Xin lỗi, em không biết tối qua khi thân mật với anh thì có cảm giác gì nên mới như vậy, không có gì chứ?"

"Đương nhiên... không có..." Có rất nhiều chứ! Nếu cô dám quấy nhiễu anh như vậy thêm nữa, anh nhất định sẽ đòi bồi thường gấp trăm, gấp ngàn lần mới được!

Quá tốt! Cảm giác quá tốt! Hyomin hồi tưởng lại mùi vị của nụ hôn, không ngờ mùi vị lại tuyệt đến vậy, cô gần gũi anh cũng là hợp tình hợp lý thôi!

"Đi thôi!" Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình cũng phấn chấn được đôi chút, cầm ví da đi ra khỏi phòng trước.

Park Jiyeon ổn định hơi thở, cũng ngoan ngoãn đi theo sau cô. Nhưng khi vừa nhìn thấy cặp mông đung đưa của cô thì dục vọng cố gắng kiềm nén của anh lại trào lên dữ dội, trời ạ, cách đi của cô gái này thật đáng sợ! Tại sao đến bây giờ anh mới phát hiện nhỉ?

Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh cô để tránh đi ý nghĩ đen tối đó.

Haizz! Lúc bố trí kế hoạch tỉ mỉ này dường như anh cũng đem khát vọng với cô đặt vào trong đó, đối với việc được và mất khiến anh khó xử, anh chỉ sợ việc sẽ lợi bất cập hại mà thôi.


    10 giờ sáng chủ nhật cả Park gia bình tĩnh ngồi chờ Hyomin

"Thật làm phiền bác trai, bác gái, anh chị hai, anh chị ba." Park Jiyeon vừa bước vào nhà liền chào hỏi từng người một, thành ý biểu hiện rõ sự lo sợ.

Cả 6 người nhà họ Park đang ngồi trên ghế sôpha đều nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại không thấy nói gì, mà cũng không muốn 2 người ngồi xuống.

"Con mệt quá..." Hyomin than thở, ngay lập tức ngã xuống sôpha

"Ai cho con ngồi xuống?" Park Sangkyo lạnh nhạt nói.

"Hả? Con không được ngồi sao?" Hyomin trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bố bắt cô đứng chịu phạt nha!

"Em đã làm chuyện gì rồi mà còn thản nhiên như vậy?" Anh hai Park Sunhee lạnh lùng hừ 1 tiếng.

"A! Đúng rồi..." Hyomin biết người sai là cô nên đành phải đứng chịu phạt thôi. Nhưng đứng thì rất mệt, cô quyết định dựa vào thân thể to lớn của Park Jiyeon là được.

Park Jiyeon giữ chặt cái eo mỏng manh của Hyomin, đem toàn bộ sức nặng của thân cô đặt trước ngực mình, trong lòng anh không ngừng cảm thán, woah! Cô gái này gan to thật, sắp chết tới nơi còn có thái độ uể oải như vậy...

"Khụ!" Park Jiyeon húng hắng, "Thật ra tất cả đều do con không tốt..."

"Anh có gì không tốt, là do em không tốt!" Hyomin dám làm dám nhận, lập tức phủ nhận lời anh nói.

"Cuối cùng là chuyện gì? Nói rõ ràng!" Anh ba Park Shinhee nghiêm giọng hỏi.

Park Jiyeon ghé sát tai Hyomin thầm thì: "Để anh nói cho, em đừng chọc tức mọi người nữa."

Hyomin trề môi, dáng diệu không vừa ý    

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn [ MinYeon]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ