"Cậu còn không biết đi? Tình nhân của cậu đem cậu đi bán." Lý Hưởng tới gần anh, ở bên tai anh ác ý nói: "Vì một trăm vạn đồng Euro, cậu ta nói có thể từ trên người cậu có được biện pháp có được Tác Thiên Thu."
Niếp Hành Phong giận dữ nhìn Trương Huyền, Trương Huyền có chút khiếp đảm, quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Anh nhìn tôi làm gì ? Là anh bán đứng tôi trước, khi bị đuổi giết, anh vì cứu Kiều mà bỏ lại tôi, tôi làm như vậy cũng là vì tự bảo vệ mình."
"Đó là vì anh bất đắc dĩ, không phải bây giờ anh cứu em rồi sao?"
"Hiện tại tôi đã không cần anh nữa! Đi theo Lý tiên sinh, có tài có quyền, còn hơn mỗi ngày bị anh kêu đến hét đi, anh tốt nhất là cùng anh ta hợp tác, nếu không..."
"Nếu không như thế nào?"
"Lấy Tác Thiên Thu đi, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!"
"Em..."
Niếp Hành Phong còn muốn rống cậu, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng chốt bị kéo xuống, Lý Hưởng cười nói: "Đây là không phải kêu là đạo bất đồng bất tương vi mưu? Hành Phong, mệnh chỉ có một cái, cậu có cần suy nghĩ lại không?"
"Không!" Niếp Hành Phong không chút do dự phủ quyết.
Lý Uý Nhiên lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Thiên phú dị bẩm, tâm trí hơn người, người tài như vậy nếu lung lạc tới tay, đối với kế hoạch của hắn quả là một bù khuyết hoàn mỹ, đáng tiếc đối phương lại từ bỏ, thứ không thể dùng, cho dù tốt đến đâu, cũng không thể lưu lại.
Lý Uý Nhiên nhẹ nhàng gõ nhón tay ở trên đầu gối, tính toán sau khi có được Tác Thiên Thu có thể sử dụng phép thuật gọi ra ám ảnh của Niếp Hành Phong không, dùng ám ảnh ép anh làm việc.
"Cậu không phải nói anh ta cho cậu đem Tác Thiên Thu phong ấn ở trong thân thể sao? Làm sao lấy ra được nữa?" Lý Hưởng hỏi Trương Huyền.
Lý Hưởng cùng Niếp Hành Phong cách nhau rất gần, bằng tu vi đạo thuật, có thể cảm giác được trong cơ thể của anh có cổ lực lượng cường đại bị phong ấn, cho nên đối với lời Trương Huyền tin hơn phân nửa.
Hắn không dám khinh thường, dùng họng súng chỉ về phía Niếp Hành Phong, đồng thời, tay kia khóa tay Niếp Hành Phong trên lưng, làm cho anh ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Rất đơn giản." Trương Huyền đến gần Niếp Hành Phong, nhìn anh, đột nhiên đặt tay tại trước ngực anh, nói: "Chỉ cần thúc dục công lực đem nó giữ lấy là được."
Trương Huyền phát lực chưởng, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy ngực đau nhức, không tự chủ được cúi người, thực tự nhiên thoát ly khống chế của Lý Hưởng. Đau đớn làm sắc mặt anh nháy mắt trở nên trắng bệch, liều mạng há miệng hô hấp, Trương Huyền liên tục thôi phát công lực, chỉ làm cho anh càng thống khổ, nhưng không cách nào lấy thứ gì từ trong cơ thể anh.
"Sao lại thế này?"
Sự tình rất quỷ dị, thấy Niếp Hành Phong đã đau đến nửa quỳ trên mặt đất, không hề cósức phản kháng, Lý Hưởng thu hồi tay, nhìn sư phụ đứng bên cạnh.