Chap 7. Đánh mất

692 91 16
                                    




Bệnh viện Seoul.

Tiếng bước chân mạnh mẽ tiếp đất, tìm kiếm con số 402. Cuối cùng cũng đến, nhẹ nhàng mở cửa, vì qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy người trên giường bệnh đang nghỉ ngơi.

"Sana chị ấy sao rồi, tình hình ổn chứ?", Người đó đi đến bên cạnh Momo và ngồi xuống.

"Vẫn may là không sao, vết xước ngoài da thôi, nhưng chân thì bị trật, hiện tại chưa đi lại được.", Momo mắt nhìn về phía Sana đang nằm rồi nói.

"Ừ. Có thông tin được gì không?", người kia khẽ thở phào.

"Chị nhìn được biển số, cũng kiểm tra rồi, không có thông tin chủ xe. Nhưng chị nghĩ là chúng ta bị phát hiện rồi."

"Em nghĩ là họ chỉ mới nghi ngờ thôi, chứ vẫn chưa xác nhận là đúng hay không. Tzuyu đâu rồi?", người đó ngã ra sau ghế, quan sát một vòng rồi hỏi.

"Ra ngoài mua chút đồ ăn rồi. Khi nào thì bay?", Momo rót ly nước đưa tới cho người kia.

"Hai ngày nữa. Hy vọng mọi việc đi đúng hướng. Chuyện kia chắc ổn rồi phải không?", Người đó hớp một ngụm nước rồi khẽ cười.

"Ừ. Ổn rồi, không cần lo lắng đâu. Em lo cho mình đi, chị thấy người ta thật sự sẽ tìm cách hại em thật thê thảm đó.", Momo nói, trong lời nói mang ý cười.

"Haha, chẳng phải chị cũng đang bị dính vào mấy chuyện như thế này sao? Không phải nhốt người ta xong rồi ngày ngày chăm sóc chu đáo à?", người kia tươi cười huýt khủy tay Momo.

"Cô im ngay cho chị, đừng tưởng ai cũng giống cô.", Momo thường ngày ngay thẳng, đột nhiên bị nói đến liền có chút chột dạ.

"Hey, Sharon, chị đến rồi à? May quá em mua dư một phần.", Tzuyu từ đâu bước vào, vui mừng nhìn hai người kia rồi ngồi xuống bày biện thức ăn ra bàn.

"Ừ, cũng mới đến thôi. Cái tên này chỉ có mỗi em kêu.", người kia vui vẻ nhận lấy phần ăn từ Tzuyu.

"Thì ngay từ đầu gặp em, Sana đã nói với em như vậy, nên em cũng như thế mà kêu, riết thành thói quen.", Tzuyu cũng cười cười mở phần ăn ra rồi thưởng thức.

"Sana, Sana... không còn tên khác à.", Momo thiệt bó tay với nhóc này, chỉ biết mỗi Sana trong đầu thôi.

"Xì!!! kệ em", Tzuyu bị Momo nói trúng liền trề môi.

"Được rồi. Tzuyu này, kế hoạch đi Taiwan lần này, trên 70% thành công nhờ vào em đó. Chị chỉ có thể đứng ra giao dịch thôi.", cười nói vui vẻ một lát, cuối cùng người kia cũng trở lại vấn đề.

"Chị đừng lo. Em đã sắp xếp hết rồi. Nhưng chỉ sợ bọn chúng lại thay đổi như lần trước. Nếu như vậy em cũng không đảm bảo được bao nhiêu.", Tzuyu căn môi nói, cơm cũng có chút nuốt không trôi.

"Ừ, vì ở bên đó có mỗi em là có thể giao tiếp dễ dàng, bên phần chị thì tiếp được một số người thôi. Nếu huy động lực lượng lớn quá chị chỉ sợ không tóm được con cá lớn.", người kia cũng có chút mất tự tin nói.

"Chị nghĩ hai đứa nên xem xét kỹ lại một tí nữa rồi hẳn làm. Vì sang bên đó người họ thì đông, người ta thì ít. Đa số là bọn Cáo già không thì là dân liều mạng. Chị thì chỉ có thể ở lại đây lo phần ở đây, có giúp cũng không thể một lúc liền bay sang đó mà hỗ trợ. Lần này đi chị thấy có chút nguy hiểm, cho nên cứ làm được bao nhiêu thì làm.", Momo cũng thở dài vì không biết kế hoạch có trót lọt không.

[ShortFic][Twice/Minayeon] Kẻ Thế Thân/Người Thừa KếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ