Chương 17

147 5 0
                                    

Lúc Lê Sương tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên giường, trong ngực vẫn ôm Tấn An còn đang ngủ thì ngẩn người. Hôm qua nàng ngủ say như vậy sao, ngay cả lên giường lúc nào cũng không biết?

Dù sao... Lê Sương cũng không thể không thừa nhận, đêm qua đúng là nàng ngủ rất ngon. Thời gian gần đây, hay thậm chí là từ rất lâu trước đây rồi nàng mới có giấc ngủ an ổn như vậy, cả người cũng ấm áp, không cảm thấy chút giá rét nào của Tắc Bắc.

Tấn An trong ngực khẽ động. Lê Sương cúi đầu xuống nhìn, thấy khóe miệng Tấn An hơi cong lênngây ngô, dường như đang nằm mơ điều gì ngọt ngào lắm.

Hiếm thấy đứa nhỏ này để lộ một mặt đáng yêu như vậy, Lê Sương móc ngón tay nhéo nhéo mũi Tấn An, ngay sau đó thuận tay sờ trán cậu.

Khôi phục thật nhanh, đã hết sốt. Bất kể là nhờ thuốc của quân y phát huy tác dụng hay là do thân thể cậu khỏe mạnh, tóm lại hẳn là không còn gì đáng ngại.

Lê Sương xốc chăn xuống giường, quay đầu liếc nhìn Tấn An còn ngủ, cũng không gọi cậu dậy, chỉ rót nước tắm qua một lần rồi ra ngoài.


Hôm nay cổng Lộc thành mở toang. Những ngày qua bởi vì chiến loạn mà tạm thời sơ tán, nay dân chúng lần lượt trở về thành. Lê Sương an bài không ít nhân thủ đi kiểm tra bá tánh ở các cửa thành, để ngừa thám tử của những quốc gia và bộ lạc khác ngoài Tắc Bắc nhân cơ hội trà trộn vào thành.

Lúc Lê Sương đi tới, đội trọng binh đang đứng tại cổng thành chính kiểm tra từng người một, ngoài cửa thành đã xếp thành hàng dài dằng dặc. Tần Lan thấy nàng, liền tiến lên nghênh đón: "Tướng quân sao lại tới đây?"

"Tới xem một chút, không có gì bất thường chứ?"

"Bắt được hai tên gian tế." Tần Lan chỉ về bên cạnh, Lê Sương theo tay hắn nhìn hàng rào gỗ chắn lại làm nhà tù, đang chia ra nhốt hai người. Một người ăn mặc như dân chúng Lộc thành, nhưng ngũ quan hình dáng không khác gì người phương Bắc. Hắn cúi đầu ngồi xổm trong hàng rào gỗ, vẻ mặt chán chường mà nóng nảy, hẳn là gián điệp bộ lạc khác phái tới.

Mà người còn lại...

Có chút kì lạ.

Lê Sương tỉ mỉ quan sát y, thấy người nọ một thân xiêm áo tơ lụa. Lê Sương từ nhỏ sống trong phủ Tướng quân, quen cầm đao thương gậy gộc nhưng cũng giỏi nhận biết lăng la tơ lụa. Nàng nhìn chất liệu vải trên người y, phỏng chừng có trăm kim cũng chưa mua nổi. Trên đầu y cài một cây bạch ngọc trâm, chất ngọc thuần khiết, trắng mịn như ngón tay khuê nữ, chính là dương chi bạch ngọc thượng hạng. Theo lối ăn mặc mà nói, quốc gia nào cử tên thám tử này tới không phải cũng... quá rêu rao rồi ư?

Hơn nữa mặt mũi người này như mĩ ngọc, ngũ quan thanh tú, dịu dàng vô cùng. Bây giờ hắn đang ngồi xếp bằng trong lồng giam mà cứ như đạo sĩ hay hòa thượng Trung Nguyên đang ngồi thiền.

Lê Sương nhướng mày, kì quái quay đầu nhìn Tần Lan: "Đây cũng là gian tế?"

"Vẫn chưa xác định." Tần Lan nói, "chẳng qua hỏi lai lịch hắn thì hắn ngậm miệng, hỏi hắn tới Lộc thành làm gì thì hắn không thèm trả lời, mà nay Lộc thành dẫu sao cũng không như bình thường, hắn hành động khả nghi nên trước tiên cứ bắt lại rồi thẩm tra sau."

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương (từ Chương 8 - hết)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ