Tháng ba, Tắc Bắc đón mùa xuân mới.
Trời băng đất tuyết đã qua, chồi non xanh mơn mởn mọc ra từ tuyết đọng. Lộc thành yên tĩnh sau tiết Thanh tuyết giờ đây lại dần náo nhiệt.
Ba tháng trời đông giá rét, Tây Nhung cử binh tấn công Lộc thành không dưới mười lần. May nhờ lão thiên gia che chở, đầu mùa đông đã khiến chúng tổn thất hai tên đại tướng, tinh thần dao động nghiêm trọng. Chờ đến lần khiêu chiến tiếp theo, lương thảo tiếp tế đều cạn kiệt, Tây Nhung không thể duy trì nổi. Tuy vẫn xảy ra những lần va chạm nhỏ, nhưng đối với Lê Sương mà nói thì không khó đối phó.
Thỉnh thoảng đánh vài trận không lớn không nhỏ, ba tháng trôi qua cũng gọi là bình yên so với trước đây.
Tây Nhung hoàn toàn rút quân về kinh đô, không tới biên giới Đại Tấn quấy rối nữa. Mùa đông này Tây Nhung quốc trải qua rất khó khăn, xuân vừa tới bọn chúng phải tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức. Mà cả phương Bắc không còn bộ lạc nào hùng mạnh hơn, toàn bộ Tắc Bắc hiện tại chỉ có Lộc thành vẫn binh cường mã tráng, trong ba năm tương lai không cần lo sợ ngoại địch đến gây chuyện.
Theo bước chân mùa xuân, tin tức tốt lành cũng liên tiếp truyền tới.
Lê Sương xuống cổng thành về doanh trướng, vừa cởi mũ giáp liền có thư dâng lên. Lê Sương đọc xong thư, nhìn ra doanh trại thở phào nhẹ nhõm.
"Tình thế trong cung đã ổn, Đông cung Thái tử nắm đại quyền."
Phong thư này đến được Tắc Bắc, chứng tỏ tân hoàng đã lên ngôi ít nhất nửa tháng, Tư Mã Dương từ Đông cung Thái tử trở thành Bệ hạ. Chàng thiếu niên vừa gặp mặt đã bị nàng đánh chảy máu trong kí ức cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, từ nay về sau chỉ còn lại một người ngày càng uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà dù sao vẫn là chuyện tốt.
Sau khi nghe Lê Sương nói, Tần Lan chắp tay ôm quyền: "Chúc mừng Tướng quân." Điều này thực đáng vui mừng, Tư Mã Dương lên ngôi, địa vị của phủ Đại tướng quân sẽ cao thêm một tầng, gia tộc vinh quang làm thiên hạ ao ước.
"Có chuyện vui, cũng có chuyện không vui."Lê Sương đặt lá thư lên bàn, nói với Tần Lan, "A Mã nói thế cục phía Bắc đã ổn định, kêu ta chọn ngày hồi kinh lễ bái tân hoàng đế."
Tần Lan khẽ cau mày.
Lão tướng quân trước kia cho dù sốt ruột nhi nữ nhưng chưa bao giờ chủ động lên tiếng gọi Lê Sương hồi kinh, cho tới bây giờ đều tôn trọng ý nguyện của nàng. Mà nay tân hoàng vừa lên ngôi liền triệu Lê Sương về bái kiến, tuy ngoài mặt là hợp tình hợp lý, nhưng ẩn ý sau đó lại khiến người ta phải suy nghĩ.
Tư Mã Dương đối với Lê Sương là cố ý...
Tần Lan vẫn nhớ ba tháng trước, thời điểm bọn họ tìm được và đưa Lê Sương về từ trong hang đá, lúc Tư Mã Dương nhìn Lê Sương hấp hối, tình cảm trong mắt có bao nhiêu nồng đậm.
Sau đó bởi vì sự vụ trong kinh chuyển biến nên đành vội vàng chạy về, nhưng câu nói sau cùng của hắn là giao phó cho bọn họ phải bảo hộ tốt Lê Sương.

BẠN ĐANG ĐỌC
Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương (từ Chương 8 - hết)
Ficțiune generalăTruyện này vài nhà đang up tới chương 7. Mình edit bản convert từ chương 8 đến hết. Lần đầu tiên mình edit và làm theo sở thích cá nhân thôi, nên mình dùng giọng văn và cách xưng hô của nhân vật theo ý mình, một số chỗ quá khó hiểu mình cũng đành lấ...