Oneshort 238(KTs)

90 7 0
                                    


Đã được sinh ra, sống và lớn lên trên cuộc đời này, con người ta ai cũng dính tới chữ "Nợ". Có lẽ bạn đã nghe tới từ nợ tiền, nợ tình,... rất nhiều rồi. Nhưng đối với anh ấy thì khác. Anh ấy – Vương Tuấn Khải, nợ ai đó một câu ba từ. Chỉ vỏn vẹn, ngắn gọn thế thôi... Nhưng, chính cái nợ ấy đã khiến anh, một người đàn ông 34 tuổi thành đạt, giám đốc của một công ty lớn hàng đầu Trung Quốc, một người có gia đình, có vợ hiền con thảo lại phải sống mà chưa thực sự cảm thấy cái gọi là Hạnh phúc.

.....

Sau khi giải quyết xong đống hợp đồng cần phê duyệt, Tuấn Khải bỏ chiếc kính dày cộp xuống. Anh đứng lên, lấy chiếc áo vest vắt lên vai và quyết định ra ngoài thay đổi không khí. Công việc dạo này quá là bận rộn, bận tới nỗi đã hơn ba ngày nay anh phải ở tại phòng làm việc của mình, ăn – làm – ngủ nghỉ tại đó. Tuấn Khải  cảm thấy rất áp lực và ngột ngạt, nhưng vì công ty, vì gia đình, anh buộc bản thân phải cố gắng, nỗ lực, kí được càng nhiều hợp đồng "béo bở" càng tốt.

Vừa bước ra khỏi cổng chính của công ty, Tuấn Khải  đã vội vã rảo bước sang phía bên kia đường.

"Cạch!" Như thường lệ, anh mở cửa và bước vào quán cafe KonaBeans. Quán cafe này trước kia vốn là của anh,  Vương Nguyên và  Thiên Tỉ cùng đứng ra mở cửa và quản lý. Khi ấy, anh là thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng  TFBOYS. Và, chính tại ngôi nhà ấy, anh đã có một tình yêu thực sự –  Dịch Dương Thiên Tỉ. Anh biết tình cảm mà mình dành cho Thiên Tỉ là không đúng, là thứ bị xã hội coi thường, khinh bỉ nhưng đã là tình cảm thì đâu có thể điều khiển được ? Có ai một khi đã yêu mà lại có thể ngừng yêu khi mà người mình yêu cũng yêu mình không ? Dĩ nhiên là không ! Nhưng tránh né thì có thể !

 Dịch Dương Thiên Tỉ trong mắt anh vẫn luôn là một người   trong sáng, đáng yêu, luôn quan tâm tới người khác nhưng rất dễ bị tổn thương. Những năm tháng sống cùng  Thiên Tỉ,   Tuấn Khải hiểu Thiên Tỉ hơn ai hết. Mỗi khi Thiên Tỉ muốn thứ gì, chỉ cần dùng ánh mắt, anh sẽ đáp ứng ngay lập tức. Mỗi khi Thiên Tỉ buồn hay vui, anh có cách của riêng mình để chia sẻ, an ủi.

.....

Đã hơn một tuần rồi không tới nơi này, trông nó vẫn như dạo trước. Bao trùm khắp quán cafe là một màu nâu ấm áp, trên tường dán rất nhiều bảng menu, hình ảnh lưu giữ của những khách đã từng ghé thăm và ở trong góc tường khuất nhất... Anh vẫn nhớ, anh và "người ấy" cũng gắn một bức hình của cả hai lên đó. Bỗng dưng, anh thấy hơi nhói ở con tim. Có lẽ anh không nên trở lại nơi này... nhưng rồi anh lại tự nhủ với chính mình "Chocolate cafe ở đây là ngon nhất. Mình tới đây để uống cafe mà.."

 Tuấn Khải lặng lẽ chọn một chỗ ngồi ở gần cửa sổ gần với quầy phục vụ. Anh lôi chiếc Ipad đem theo ra, bật một trò chơi lên theo thói quen giải trí của mình.

"   Dĩnh à, sang đó là phải ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức, tiệc tùng cũng vừa phải thôi nha. Quan trọng là phải gọi điện thường xuyên về đó!"

Chợt Tuấn Khải  nghe thấy một giọng nói rất quen ở bàn đối diện. Một giọng nói rất trong, rất ấm áp, đầy sự quan tâm, yêu thương. Đã bao lâu rồi anh không được nghe giọng nói ấy nhỉ?..... Là...  Thiên Tỉ ư ?...

{KTs} Tổng hợp oneshort(Phần 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ