Nàng từ khi sinh ra đã một thân cô nhi không cha không mẹ, lớn lên nơi xó chợ tận cùng thấp hèn. Ngày bé cũng nhờ thường đi ăn cắp vặt của dân làng mới tạm bợ qua từng ngày. Cuộc đời làm trộm cướp ngày đó cũng quá vất vả, không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Năm nàng khoảng bảy, tám tuổi những khi đi trộm vặt mà bị người ta bắt được thế là cũng lãnh no đòn. Vậy mà, cho dù bị đập cho tơi tả nàng cũng quyết nhét hết thức ăn trộm được vào miệng, nuốt xong rồi lại trơ mặt ra đó, mặc cho họ đánh đến mệt sẽ tự khắc không đánh nữa. Đối với nha đầu là nàng khi ấy chỉ cần ăn no thì bị đánh nàng cũng cam lòng.
Lớn lên khi những nữ nhân bằng tuổi khác ai cũng điểm tô son phấn, váy áo lụa là trên người, nếu không có ít nhất cũng được sống cho ra dáng nữ nhân. Còn nàng khắp người đều là những vết thâm tím, mặt mũi lấm lem đầy đất cát. Mười mấy năm đều sống cảnh bần hàn đến một cái tên nàng còn không có. Nữ nhân ấy cô độc một mình, tứ cố vô thân, từ nhỏ lại không được nuôi nấng, dạy dỗ nên ngoại trừ tự cố gắng nuôi thân nàng chẳng còn cách nào khác. Nàng trở thành đạo tặc, lưu lạc tha phương.
Trong lần nàng đến kinh thành, vừa mới đặt chân đã để tâm đến phủ đệ lớn nhất tại đây. Không hề do dự ngay trong đêm đó nàng lập tức hành động. Tưởng rằng vạn sự thuận lợi, ai mà ngờ rằng đây lại là dinh phủ của Ngũ Vương gia- Trần Yên Thành- đệ đệ thân cận nhất của Hoàng thượng. Nói cách khác đây là nơi có vào được cũng đừng mong trở ra. Nàng bị đánh ngã xuống hoa viên, liền ngay sau đó gươm giáo chĩa thẳng vào người nàng không một kẻ hở. Trong đêm tối đen như mực nhờ một chút ánh trăng nàng nhìn thấy một nam nhân khí chất cao quý thâm trầm đưa mắt quan sát nàng. Trước lúc người đó quay lưng có ra lệnh:
"Đem nhốt lại vài ngày trước. Không cần dụng hình."
Quả thật là không có dùng hình tra khảo như nàng vẫn nghĩ, người ta vẫn cho nàng cơm nước đầy đủ. Nàng không hiểu, tại sao đi ăn trộm đã không thành mà còn được lợi. Lần đó có người mang cơm tới, nữ tử tội nghiệp đưa mắt nhìn trong chờ mong. Ai nói sao cũng được, nàng đói thì cần cơm ăn, đâu ai hiểu cuộc sống không có nổi miếng cơm qua ngày của nàng khi xưa. Nhìn nàng ngấu nghiến ăn, hắn ta khinh bỉ nói:
"May cho ngươi vì Ngũ Vương gia rất nhân hậu, đã không dùng hình tra khảo còn cho ngươi cơm no. Gặp người khác chắc ngươi đã chết từ đời nào rồi."
Nàng ngừng ăn đưa mắt nhìn tên lính canh, không hiểu lời hắn nói. Trên đời này còn có người tốt như vậy? Nàng không tin. Nếu ngày đó có người như vậy nàng cũng không trở thành đạo tặc như hôm nay. Dù vậy nàng vẫn muốn biết thật ra cái người được gọi là Ngũ Vương gia đó có gì mà được người người ca tụng.
Đêm đó, một đêm Trung thu mà nhà nhà đều đoàn viên trong không khí ấm áp, chỉ có nàng là đưa mắt nhìn vầng trăng sáng qua khung cửa nhỏ của nhà lao. Cuộc đời vốn nghĩ sẽ đơn độc mãi như vậy thì người ấy đã đến. Cửa nhà lao được mở ra. Nam nhân tuấn mỹ ấy mặc lam y trông dịu dàng như nước dưới ánh trăng. Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, cất giọng:
"Ngươi là nữ nhân?"
Nàng gật đầu. Người ấy nhìn nàng thương xót:
"Phải đến bước đường nào một nữ nhân mới không được sống đúng thân phận của mình? Lại còn phải đi làm đạo tặc."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa đã tàn! Tuyết cũng tan (Trọn Kiếp Yêu Người).
General FictionThanh xuân của phận nữ nhi như đóa hoa chóng nở, mau tàn. Chỉ mong trong khoảng thời gian đẹp nhất kia có ai nâng niu, trân trọng. Mãi cho đến khi qua hết xuân, hạ, thu, đông, khi mà tất cả chỉ còn lại tàn tro, ta mới biết thì ra thân phận này không...