Nàng sinh ra trong Tô gia - nhiều đời là trọng thần của Phong quốc, tên gọi Tô Hình Tâm. Nàng từ ngày lên năm đã rũ bỏ váy áo là lượt, nài nỉ đại ca cho theo học võ. Tròn mười hai tuổi, tóc đã búi cao, tay thon cầm kiếm luyện tập với nhị ca. Đến năm mười sáu, khi khắp thành những nữ nhân trạc tuổi nàng ai cũng thẹn thùng e lệ như đóa quỳnh hoa, thì khi đó nàng đã kiêu dũng ra trận giết giặc.
Nữ nhân ấy nơi sa trường, trên người là chiến bào, tay nắm chắc thanh kiếm được làm riêng cho nàng. Khí khái quật cường, lại xinh đẹp và mạnh mẽ tựa hoa đào. Hai năm sau trận chiến đầu tiên, Tô Hình Tâm mười tám tuổi, cầm binh xuất chúng lập được đại công, vang danh nữ tướng.
Chàng - Mạc Khang Ngôn là ái tướng của tiên Hoàng Lạc quốc, có tài thao binh như thần, uy dũng thiện chiến. Mỗi lần chàng dẫn binh, chỉ cần nghe đến tên đối thủ đã phải kinh sợ đến ba phần. Chưa đến ba mươi tuổi danh tiếng đã lẫy lừng khắp chốn, được muôn dân yêu kính. Tuy chàng thân làm võ tướng nhưng không có nghĩa suốt ngày chàng chỉ biết đến gươm giáo. Mạc Khang Ngôn chàng là nhân tài trí dũng song toàn.
*****
Mối lương duyên của chàng và nàng đơn giản bắt đầu từ một lời cầu thân. Sứ thần của Lạc quốc phụng thánh dụ sang ngõ ý, muốn lấy quận chúa Tô Hình Tâm cho đại tướng quân Mạc Khang Ngôn.Đoạn nhân duyên bắt đầu một cách quá đỗi chóng vánh, chưa từng gặp mặt, chẳng hề quen biết, không có tình yêu. Thế nhưng đã là định sẵn thì vẫn phải bắt đầu. Dù sau này có trở thành chuyện tình đẹp như ảo mộng hoặc giả là ngọc nát hương tan thì mối lương duyên này cũng đã chớm nở rồi.
*****
Mùa xuân năm đó, chàng đến gặp nàng - quận chúa Tô Hình Tâm. Một ngày trong tiết tháng ba, vườn Ngự Uyển của hoàng cung Phong quốc, hoa đào bắt đầu rơi lất phất. Nàng đứng dưới làn hoa ấy, đẹp mị hoặc như tiên nữ trong cảnh mộng. Xiêm y trên người mang sắc phù dung, thanh thuần, thướt tha. Tóc dài đen mượt cũng nhẹ rung trong gió. Nữ tử đứng đó môi nở nụ cười, nhẹ đưa tay đón cánh hoa rơi. Trong mắt chàng giống như muôn vàn dịu dàng giờ đây chỉ mình nàng chiếm trọn.Hình Tâm đứng xoay lưng lại, cho nên khi từ xa tiến lại gần, chàng chỉ nhìn được bóng dáng mềm mại, kiều diễm của nàng. Nào ngờ, chàng vừa bước lại trong phạm vi ba bước đã nghe tiếng gió vụt qua bên tai, liền sau đó là vô số chiêu thức tấn công liên tiếp. Chàng nhếch môi cười rồi nhàn nhã tiếp chiêu, coi như vui đùa với nữ nhân này một chút. Chiêu thức của Hình Tâm nhanh nhẹn, dứt khoát. Đối với Khang Ngôn, Hình Tâm giống như đang thể hiện kiếm vũ, chứ không còn là so tài với chàng nữa.
Một màn tỷ thí kết thúc với sự thua cuộc không hề cam tâm của nữ nhân đó. Nàng ra vẻ yếu đuối, để cung nữ, thái giám nhìn thấy phải thương cảm:
"Đường đường là đại tướng của Lạc quốc lại ra tay không lưu tình với cả nữ nhi."
Nói là vậy chứ trong lòng nàng, thật ra đang nguyền rủa bộ y phục rườm rà làm vướng tay vướng chân. Vốn dự định ban đầu của Hình Tâm là đánh cho chàng thua không còn mặt mũi nhưng nàng lỡ bại trận thì biết làm sao, vẫn phải hạ uy danh của đại tướng nào đó trước đã.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa đã tàn! Tuyết cũng tan (Trọn Kiếp Yêu Người).
Aktuelle LiteraturThanh xuân của phận nữ nhi như đóa hoa chóng nở, mau tàn. Chỉ mong trong khoảng thời gian đẹp nhất kia có ai nâng niu, trân trọng. Mãi cho đến khi qua hết xuân, hạ, thu, đông, khi mà tất cả chỉ còn lại tàn tro, ta mới biết thì ra thân phận này không...