Dưới ánh hoàng hôn, núi rừng xanh thẳm, mênh mông.
Ven đường có một nhà quán rượu nhỏ kiêm phòng trọ, lão bản đang nhìn quanh hai bên đường, thấy vẫn như cũ không có người qua lại, không khỏi thất vọng than một tiếng.
Kinh doanh nhiều năm, hắn đã sớm nắm được quy luật: từ thành trấn gần nhất đến quán rượu nhỏ của hắn dừng chân lại nghỉ ngơi, dù xe ngựa có đi chậm, thì hoàng hôn cũng đã đến nơi rồi. Hiện tại cũng không có dấu hiệu của xe ngựa, chắc chắn là không có người tới rồi.
Nghĩ đến hôm nay thu nhập ế ẩm, lão bản hung hăng hít một hơi thuốc trong tẩu, vừa định quay về, lại chợt dừng bước.
—— ở phía trước, điểm đen nhỏ càng lúc càng lớn, là vật gì?
Hắn đang hết sức nghi hoặc, điểm đen đã càng lúc càng lớn. Một hai phút sau, đã có thể nhận ra một bóng dáng gầy nhỏ, giống như đang chạy trốn.
—— là hoa mắt sao, người nọ mới dùng thời gian sáu bảy lần hít thở, chạy qua mô đất và ba hàng cây ở hai bên, ước chừng khoảng cách là năm trăm mét, tốc độ chạy trốn có thể nhanh đến vậy sao? Bạo phát trong nháy mắt cũng không thể chạy nhanh vậy.
Nghĩ vậy, bóng dáng của người nọ tới gần thêm một chút, đã có thể nhìn rõ ngũ quan*, lại có thể là một tiểu cô nương!
Khi tiểu cô nương kia dừng lại ở trước mặt lão bản thì miệng hắn đã mở to đến mức có thể nhét một cái đùi gà lớn.
Lấy lại bình tĩnh, hắn khó khăn mở lời: "Tiểu cô nương, ngươi là. . . . . ."
"Ta muốn thuê một phòng trọ, cho một người."
Nữ hài tuy nhỏ tuổi, nhưng quanh thân lại tồn tại một loại uy áp vô hình. Dưới cái nhìn lạnh nhạt của nàng, lão bản đã từ trong kinh ngạc mà tỉnh táo lại một chút, nhưng vẫn thấy kỳ quái: "Trưởng bối trong nhà không có ai đi với ngươi sao?"
"Ta là Linh Sĩ."
Những lời này có hiệu quả rất lớn, lão bản cũng không hỏi thêm gì nữa, mọi nghi vấn đã có được đáp án hoàn hảo nhất: thì ra là Linh Sĩ, vậy thì việc bọn họ có những hành vi khác với người bình thường cũng không có gì lạ.
Chỉ là, khi hắn dẫn tiểu cô nương kia lên gian phòng trên lầu thì vẫn xẹt qua một chút nghi ngờ: chỉ nghe nói Linh Sĩ chế ngự ma thú, cưỡi đi vạn dặm, chưa từng nghe nói Linh Sĩ có thể tự mình chạy nhanh như vậy. Mà thôi, đây có lẽ là một loại bí pháp tu luyện của bọn họ?
Đợi lão bản lui ra khỏi phòng, Luci liền từ trong hổ phách bay vọt ra: "Cảm giác thế nào?"
Từ ngày khởi hành, đây là ngày Phượng Vũ chạy với thời gian dài nhất, mấy ngày trước cứ chạy được nửa ngày thì nàng nghỉ ngơi khoảng nửa giờ. Không giống hôm nay, dùng hết tốc lực chạy như bay từ buổi sáng đến tận buổi chiều.
"Tốt, rất tốt." Phượng Vũ hơi thở đều đặn, lấy một chút nước muối uống, cũng không ngồi xuống ngay, mà là từ từ đi lại trong phòng. Đến khi cảm giác máu đang sôi trào trong cơ thể từ từ bình ổn, nhịp tim rối loạn cũng khôi phục bình thường, mới vô lực ngã lên giường.
Mặc dù Luci hơi đau lòng cho đồ đệ, nhưng không có cách nào lên tiếng ngăn cản. Hiện tại chính là thời kỳ đầu tu luyện quan trọng nhất với Phượng Vũ, nếu như nền móng không vững chắc, ngày sau sẽ gặp tai họa ngầm.
Vì tương lai trở nên cường đại, hiện tại nàng cần chịu đựng khổ luyện!
Phượng Vũ hiểu được đạo lý này, nên cũng không oán trách. Sau khi sức lực khôi phục được một chút, nàng liền đi tắm rửa sạch sẽ, ăn qua loa một ít cơm tối liền lấy ngọc châu ra đeo, nằm trên giường gỗ đơn sơ của quán trọ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi ở ngoài, để tránh phải nguy hiểm, nàng cẩn thận không sử dụng giường ngọc Thanh Lam Hồi Xuân giúp nhanh chóng khôi phục thể lực. May là mấy ngày trước được giường ngọc bồi dưỡng, ngọc bội đã khôi phục hơn phân nửa hiệu lực. Đeo trên cổ, cũng có từng tia linh lực ấm ấp truyền đến toàn thân rất rõ ràng, mặc dù hiệu quả không so được với giường ngọc, nhưng có còn hơn không.
Ngủ đến nửa đêm, dưới lầu chợt truyền tới tiếng đập cửa mãnh liệt: "Lão bản! Mau mở cửa!"
Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra, mười mấy người xông vào, phát ra tiếng động ngày càng lớn. Phượng Vũ bị giật mình tỉnh giấc, chú ý lắng nghe, chỉ nghe tiếng lão bản cười lấy lòng, xen lẫn trong giọng nói thô to của một đám người lỗ mãng, vô cùng yếu ớt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngự linh sư thiên tài - Tiêu Tương Túy Vũ (DROP)
RandomKiếp trước, nàng là "Quái vật" duy nhất còn sống sót trong cuộc thí nghiệm bí mật, nàng tàn nhẫn, không tiếc liều cả tính mạng bản thân cũng phải báo thù vì mình và đồng bạn bị chết oan! Tỉnh lại ở dị thế, nàng xuyên không trở thành người không cha...