Chương 55

221 7 0
                                    

  Lạc Tây Á? Nghe thấy tên này, Phượng Vũ cũng không bất ngờ. Dù sao ngày nhập học đó, mình cũng từng tranh chấp với hắn. Hơn nữa sau đó Tiếu Ôi Ôi từng nói qua với nàng, Đồng gia đã ngầm ôm bắp đùi Tam điện hạ từ lâu. Chỉ là không ngờ, Lạc Tây Á sẽ hạ lệnh ám sát nàng.

—— Tài đức của Tam điện hạ này ương ngạnh phách lối và Đồng gia là cùng một dạng, xem ra thật là vật họp theo loài. Đối với những người vọng tưởng động mình, nếu không trả lại một phần đại lễ, chẳng phải quá hẹp hòi rồi sao?

Đồng Tân tự mãn cho rằng sau khi mang đại danh Lạc Tây Á ra, Phượng Vũ nhất định sẽ cả kinh thất sắc mà thả mình ra. Không ngờ, ánh mắt Phượng Vũ lóe lên chốc lát, lộ ra một nụ cười cực kỳ thân thiết: "Tìm Tam điện hạ thanh toán trước, hay là giải quyết nợ nần giữa chúng ta trước. Đồng thiếu gia, trên người ngươi chắc hẳn có phương tiện đưa tin đúng khống? Tự ngươi lấy ra, hay là ta thay ngươi lấy ra?"

"Ngươi ——" Đồng Tân hàng ngàn không ngờ tới nữ hài này ngay cả Lạc Tây Á cũng không để trong mắt, sắc mặt không khỏi trắng bệch: "Ta là người của Tam điện hạ! Ngươi dám động ta, chính là đối địch với Hoàng thất!"

"Vậy cũng phải xem ngươi còn mạng trở về báo tin hay không." Sắc mặt Phượng Vũ trầm xuống, hai mắt híp lại, phát ra ánh sáng nguy hiểm: "Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi còn sống rời đi sao?"

Cảm nhận được sát khí không muốn che giấu trên người nàng, và trào phúng rõ ràng trong mắt, lần đầu tiên trong đời Đồng Tân bắt đầu hối hận, vì sao lúc nãy lại xung phong nhận việc đảm đương thăm dò đằng trước. Nhớ lại lúc nãy còn dương dương đắc ý cho rằng có thể một lần hành động liền bắt giữ được Phượng Vũ, ý muốn sau này tranh công trước mặt Tam điện hạ, Đồng Tân hận không trở về thời điểm lúc nãy, hung hăng đánh mình một bạt tai.

Ý thức được Phượng Vũ tuyệt đối không thể chỉ tùy tiện nói một chút, tính mạng mình chỉ ở trong một ý niệm của nàng, Đồng Tân hoàn toàn bỏ qua tất cả tự tôn, tận lực cầu xin: "Đừng có giết ta, ta là nhi tử độc nhất của Đồng gia, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, bảo vật trong gia tộc tùy ngươi chọn —— không không không, muốn ta đưa toàn bộ tài phú cho ngươi đều được!"

Cúi đầu nhìn thiếu niên đã mềm nhũn thành một con côn trùng, Phượng Vũ buồn nôn. Nếu hắn thể hiện khí phách một chút, nói không chừng nàng còn có thể nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí thả hắn: "Ngươi thật đúng là hào phóng, nhưng ta chỉ muốn mạng của ngươi. Nếu ngươi muốn sống lâu hơn một lát, cũng để thủ hạ của ngươi nhanh tới đây!"

"Dạ dạ." Đồng Tân luôn miệng đáp ứng. Nghe Phượng Vũ để hắn gọi đám vệ binh tới đây, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ: nha đầu chết tiệt này có lẽ cho rằng mình chỉ dẫn theo khoảng hai ba người, thật ra hắn dẫn theo gần 20 vệ binh nghiêm chỉnh huấn luyện. Hơn nữa còn có Đồng Trì đã sắp lên cấp mãn cấp hạ cấp, cho dù chiến đấu có tiêu hao, cũng có thể bắt lấy nàng!

Giống như người chết đuối bắt được một khúc gỗ, vẻ mặt Đồng Tân đầy vui vẻ thả ra pháo hoa đưa tin. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua các nhánh cây, thắp sáng lên bầu trời đang càng ngày càng tối dần.

Thu hết vẻ mặt mừng thầm của hắn vào mắt, Phượng Vũ cũng không phá vỡ. Ma pháp Thủy Hệ ném qua, đông cứng hai chân Đồng Tân, nàng túm cổ áo của hắn, đi về hướng vừa mới rời đi.

Trong lòng Đồng Tân vốn đang tràn đầy vui vẻ chờ Đồng Trì và vệ binh tới cứu mình, đột nhiên có dự cảm chẳng lành: "Ta, chúng ta đi đâu?"

"Một chỗ thú vị."

Dựa vào mạng hắn không còn lâu nữa, Phượng Vũ tốt bụng trả lời.

Một chỗ khác trong Tê Long cốc.

Ngự linh sư thiên tài - Tiêu Tương Túy Vũ (DROP)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ