Tiến vào cốc đi dọc theo đường nhỏ quanh co gần một dặm, Phượng Vũ liền nghe được phía trước có tiếng người huyên náo. Vốn tưởng rằng có người tổ chức thành nhóm tới đánh ma thú, cũng không để ý. Không ngờ khi tiến lại gần nhìn, mảnh đất trống hơi bằng phẳng phía trước, người đứng dày đặc, trên mặt từng người đều vừa hưng phấn vừa khẩn trương .
Vân Sâm Lam đi theo sau lưng nàng cũng thấy rất khó hiểu: "Nhìn bộ dạng những người này, chắc chắn không thuộc cùng một tổ chức. Sao lại tụ tập chung một chỗ? Chẳng lẽ có Thiên Tài Địa Bảo* gì xuất hiện?"
*Thiên Tài Địa Bảo: báu vật
Thiên Tài Địa Bảo? Phượng Vũ nhớ rõ mình từng xem qua, vùng đất càng hiểm ác, sinh ra bảo vật càng trân quý. Hai mắt không nhịn được lập tức tỏa sáng, lòng hiếu thắng nổi lên. Suy nghĩ một chút, nàng nói với Viên Thịt Nhỏ hành động mau lẹ, thân hình xinh xắn: "Ngươi lặng lẽ đi qua, nghe những người đó nói gì."
Viên Thịt Nhỏ biết là chuyện tốt, nghe vậy vui sướng kêu hai tiếng xông vào đám người, nhảy mấy cái liền không thấy bóng dáng.
Phía bên này, Phượng Vũ cũng yên lặng lắng nghe tiếng nói chuyện truyền tới từ trong đám người.
". . . . . . Lần này đúng là gặp vận may rồi, lại có thể thấy được Sương Mai Hoa xuất hiện! Nếu giành được vào tay, nhất định có thể bán giá tốt!"
"Theo truyền thuyết hoa này sinh trưởng trên vách đá, trăm năm nở một lần, một thân cây chỉ nở một đóa hoa, đẹp rung động lòng người, ngay cả ma thú cấp thấp không có trí tuệ đều biết mà thưởng thức. Một khi hoa rời cành, nếu không lập tức giữ ở trong băng sẽ khô héo, từ trước đến giờ là thứ vật phẩm cần thiết để các quý tộc cầu hôn đấy."
"Thật không hiểu nổi nữ nhân nghĩ cái gì, thứ đồ này cũng không giúp công lực tăng lên, cũng không ăn không mặc được, lại có thể ở trong buổi đấu giá bán ra trên một vạn tinh thể một đóa."
"Này này, ngươi mới không hiểu, đây là do nữ nhân chúng ta lãng mạn! Nếu như có ai chịu đưa một đóa Sương Mai Hoa cho ta, dù hắn có là nam nhân xấu xí nhất trên đời, ta cũng nguyện ý gả cho hắn!"
"Thôi đi, nếu ta lấy được hoa, nhất định đi bán lấy tiền."
"Hừ, ngươi nhất định không lấy được! Trước không nói phải giành hoa với nhiều người như vậy, riêng đôi Bỉ Dực* song sinh trung cấp trông chừng hoa cũng không phải là ngồi không."
*bỉ dực: chim liền cánh
. . . . . .
Tổng hợp lại đối thoại chung quanh, cùng với báo cáo của Viên Thịt Nhỏ, Phượng Vũ rất nhanh đã hiểu rõ tình huống. Tuy nàng không sao hiểu được cái gọi là "nữ nhân lãng mạn", nhưng Sương Mai Hoa có giá trị khiến nàng cảm thấy rất hứng thú.
Lúc nàng chế thuốc nhân tiện làm ra một vài loại thuốc bột hiếm lạ, khiến những người muốn hái hoa này dời đi là không thành vấn đề. Ma thú Bỉ Dực song sinh trông giữ hoa có sở trường ma pháp phong hệ, còn là trung cấp cấp một, nếu như thuận lợi bắt được nó, như vậy ước định với hiệu trưởng liền không có vấn đề.
Phượng Vũ đang nôn nóng muốn thử, chợt thấy sau lưng khác thường, nhanh nhẹn lui ra mấy bước xoay người lại nhìn, ngoài ý muốn phát hiện Phó Tư Đường.
Có lẽ không ngờ Phượng Vũ sẽ nhạy cảm như vậy, Phó Tư Đường sững sờ một lúc, có chút xấu hổ buông tay đang ở giữa không trung xuống mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."
Phượng Vũ thấy là hắn, mới thu hồi phòng bị: "Đã lâu không gặp. Thật trùng hợp, huynh tới Tê Long cốc làm gì vậy?"
"Ta, là tới rèn luyện. Muội thì sao?" Phó Tư Đường nhẹ giọng nói. Hắn vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, đối với việc chính mình không hiểu vì sao luôn lo lắng cho Phượng Vũ, mấy ngày qua trong lòng đã mơ hồ có đáp án. Nhưng, Phượng Vũ tuổi còn quá nhỏ, còn chưa hiểu về tình cảm. Nếu tùy tiện nói ra, chỉ sợ sẽ doạ nàng. Hắn lựa chọn giấu đi tình cảm, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nói cho nàng biết.
Lúc trước ở Lam Phong trấn, Phó Tư Đường từng nói với Phượng Vũ mình đã mãn cấp hạ cấp, ở lại trường học là để củng cố cảnh giới. Học sinh đạt cảnh giới này, ra ngoài rèn luyện cũng bình thường, Phượng Vũ không hề hoài nghi tới việc hắn đang nói dối: "Ta muốn hái Sương Mai Hoa."
"Sương Mai Hoa?" Thân là con em thế gia Phó Tư Đường đã sớm nghe qua tục lệ dùng Sương Mai Hoa cầu hôn người trong lòng, nghe vậy hai mắt không kìm nổi tỏa sáng: "Muội muốn không? Ta đi hái ——" cho muội.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tặng đồ cho nữ hài, Phó Tư Đường có chút xấu hổ, tiếp sau ba chữ kia đầu lưỡi hắn vòng lại vòng, mãi vẫn không thể nói ra khỏi miệng. Nhưng lại khiến Phượng Vũ hiểu lầm ý của hắn: "Thì ra là huynh cũng muốn, được rồi. Đến lúc đi bán được tiền, chúng ta chia đều 5:5."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngự linh sư thiên tài - Tiêu Tương Túy Vũ (DROP)
RandomKiếp trước, nàng là "Quái vật" duy nhất còn sống sót trong cuộc thí nghiệm bí mật, nàng tàn nhẫn, không tiếc liều cả tính mạng bản thân cũng phải báo thù vì mình và đồng bạn bị chết oan! Tỉnh lại ở dị thế, nàng xuyên không trở thành người không cha...