Chapter 9

1.4K 64 0
                                    

Toshiro đeo balo nhỏ ngồi trên ghế đá trong trường mẫu giáo, đôi mắt to tròn dõi theo từng người đang bước trên đường. Bầu trời đã tối, cô giáo cũng chuẩn bị khóa cánh cửa lớp học cuối cùng. Đây là lần đầu tiên cậu bé tan học về muộn như vậy, mọi khi nếu mẹ không đến được thì sẽ là dì Sonoko đến đón cậu nhưng hôm nay lại chẳng có ai. Toshiro không khóc, cũng chỉ ngồi thật yên lặng, cô giáo đến ngồi bên cạnh cậu bé, mỉm cười an ủi:

''Cô đã gọi cho mẹ Toshiro và cả dì nữa nhưng đều không được, bây giờ cô sẽ cùng ngồi đây với Toshiro nha.''

''Mẹ và dì có lẽ hôm nay rất bận, Toshiro có thể đợi được.''_Cậu bé phồng má, hai chân đung đưa trên ghế.


Cậu bé cùng cô giáo ngồi chờ thêm phỏng chừng gần một tiếng sau vẫn không thấy ai đến. Cô giáo đã không ngừng nhìn xem đồng hồ trên tay, nét mặt hình như cũng rất khó xử. Vì thời gian cũng đã không còn sớm nên cô giáo quyết định sẽ đưa cậu bé về, mặc dù bây giờ cũng gần như đã trễ giờ cuộc hẹn của mình.





Shinichi hai tay bỏ trong túi quần, thong thả bước trên đường. Một tháng sau đám cưới của Hattori cậu mới có dịp trở về Nhật lần nữa, vừa về đến nơi đã vướng phải một vụ án hốc búa, hung thủ không những khôn ngoan mà còn vô cùng tàn nhẫn. Khẽ thở dài, Shinichi chợt nhận người phía trước đang gật đầu chào cậu. Đó là một gái trẻ trông khoảng hai mươi tuổi, tóc cắt ngắn ngang vai, mặc chiếc váy đầm màu xanh nhạt, bên tay phải đang nắm chặt tay một cậu bé.

''Chào anh''

''Chào cô, rất lâu chúng ta mới gặp rồi thì phải?''_Shinichi khẽ cười đáp.

''Cám ơn anh rất nhiều vì lần đó, nếu không bây giờ tôi đã chẳng thể an toàn thế này.''

''Đó là việc tôi phải làm mà. Đây là?''_Shinichi nhìn cậu bé đang im lặng đứng bên cạnh cô gái.

''Cậu bé là học trò của tôi nhưng vì gia đình cậu bé ấy đến đón trễ quá nên tôi đưa bé về.''

''Cháu là Toshiro có đúng không? Lần trước chú đã gặp cháu.''_Cậu ngồi xuống ngang tầm với cậu bé.

''Dạ.''


Tuy Toshiro còn nhỏ nhưng cậu bé rất lanh lợi và thông minh. Vừa nhìn cậu bé đã nhận ra ngay cái chú tốt bụng đã đưa khăn tay cho mẹ mình hôm đó và mấy ngày trước cậu đã nhìn thấy tin tức về chú ấy trên báo, rất được ca ngợi và là một thám tử kì tài.

''Hôm nay không có ai đến đón cháu à?''

Cậu bé chỉ im lặng gật đầu.

''Ngay cả việc đó mà mẹ cháu cũng quên sao?''_Cậu cảm thấy hơi tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của cậu bé.

''Không đâu mẹ và dì Sonoko chắc chắn là bận việc, nếu không họ sẽ đến đón cháu đúng giờ.''_Cậu bé vội nói.

''Dì Sonoko?''

''Dì ấy là bạn của mẹ cháu.''


Shinichi suy nghĩ một lát rồi nói điều gì đó với cô giáo và sau đó bắt đầu gọi điện thoại. Toshiro ngạc nhiên khi cô giáo lại đứng lại đây lâu đến thế, chẳng phải cô còn có việc sao?




''Như thế thì đành phiền anh vậy.''_Cô gái mỉm cười giấu đi vẻ ngại ngùng, khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa, thoáng qua trên mặt là nét vội vã.

''Không sao đâu, Toshiro à, chú đưa cháu về nhà nhé?''_Shinichi hỏi.

''Nhưng...''

''Điện thoại mẹ cháu vẫn chưa liên lạc được, dì Sonoko thì đang sốt cao nên cũng có thể đã quên mất sẽ đón cháu. Chú vừa gọi cho chú Makoto chú ấy nhờ chú đón cháu.''_Shinichi vừa giải thích vừa đưa tay xoa đầu cậu bé._''Chú không phải là người xấu, chú có thể giúp cháu gọi điện cho chú Makoto, được không nào? Cô giáo của cháu đang có việc bận đấy.''

''Cháu biết chú không phải là người xấu.''_Cậu bé thì thầm, ánh mắt hướng về phía cô giáo, nhìn thấy cô giáo gật đầu, cậu mới buông tay cô đi về phía người trước mặt.







Cả hai một lớn một bé vừa đi vừa nói chuyện. Shinichi nhận thấy cậu bé Toshiro rất ít nói nếu cậu không gợi ý hoặc đặt câu hỏi trước thì tuyệt nhiên cậu bé sẽ im lặng. Shinichi biết được cậu bé sống với mẹ, hàng ngày khi đi học về sẽ cùng mẹ vào bếp, sau khi ăn cơm sẽ cùng học bài và cùng xem tivi. Cậu bé bảo rằng, khi mẹ cười thì sẽ rất xinh đẹp nhưng khi mẹ nổi giận thì cũng rất đáng sợ, nhất là lúc mẹ giúp đỡ người khác khỏi kẻ xấu.

''Thế còn bố cháu?''_Shinichi hỏi.

Cậu bé ngước nhìn Shinichi một lát rồi lại cúi đầu.

''Chú ơi, lần sau chú dắt cháu đi công viên nha.''_Toshiro bỗng nhiên kéo tay áo cậu nói.

Shinichi có hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng bật cười gật đầu với cậu bé.

''Nhưng cháu phải hứa với chú một chuyện!''

''Hử''

''Không được kể lại với mẹ rằng hôm nay chú đã đón cháu.''

''Dạ. ''_Cậu bé gật gật đầu.

''Đây là số điện thoại của chú, khi nào cần thì cháu có thể gọi.''




Thoáng thấy xa xa đã có bóng của Matoko đang chờ, Shinichi nắm tay cậu bé bước nhanh hơn. Trước khi vào nhà, cậu bé còn quay lưng vẫy tay tạm biệt với cậu rất nhiều lần.


Shinichi không hiểu sao mình lại dành thời gian để cùng trò chuyện với một đứa bé. Cuộc sống của cậu đơn giản mỗi ngày chỉ xoay quanh các vụ án, tiểu thuyết...thông thường rất bận rộn, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu có một chút tò mò với cậu bé, nhắc cậu về hình ảnh của cô gái trong thang máy hôm ấy.






Hoảng hốt bật dậy trong cơn ác mộng, Shinichi bước xuống giường rót cho mình một cốc nước. Bàn chân chạm xuống nền nhà lạnh làm cho cậu như thanh tỉnh một chút. Cơn ác mộng này đã không ngừng theo cậu suốt thời gian qua, bắt đầu là những hình ảnh rời rạc, những đoạn kí ức chắp vá, sau là những tiếng hét không rõ của ai. Shiho đã từng nói khoảng thời gian trước của cậu đã gặp rất nhiều biến cố nên có thể chính vì như thế đã tạo thành những cơn ác mộng. Đêm nay là lần đầu tiên cậu nghe được âm thanh của một ai đó, tiếng hét vang tên cậu tràn ngập khốn khổ nhưng cậu thì chỉ bất lực vươn tay, để rồi cố vùng vẫy khỏi cơn mơ. Cậu có thể cảm nhận được người đó rất quan trọng với mình, bởi gì trong giây phút ấy con tim cậu đã không ngừng đau đớn. Cơn buồn ngủ đã tan biến, cậu vẫn ngồi lặng người trên sô pha...đêm nay thật dài.

[Shortfic][ShinRan][Hoàn] Love Again - Yêu Lần NữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ